Dương Tiêu nhanh chóng nói: “Bó, con và cô Bạch chỉ là bạn bè bình thường.”
“Hừ, bớt nói nhảm. Dương Tiêu, cậu là đỗ cặn bã!” Đường Kiên Quốc tức giận hét lên, nhân ga lái xe taxi rời đi.
Nhìn chằm chằm hướng chiếc taxi biến mắt, Dương Tiêu sờ mũi cười khổ: “Ài, lần này hiểu lầm lớn rồi.”
Rõ ràng là đã làm một việc tốt, nhưng vì một câu nói người trong lòng của Bạch Du Tĩnh mà mọi thứ đều bị đập tan.
Ngay lúc này, một âm mưu to lớn bao trùm lên tập đoàn Tuyết Tiêu.
Bên trong tập đoàn dược phẩm Điền thị!
Ngồi trước mặt Điền Lộc người đứng đầu nhà họ Điền là Vương Trạch, học trò thân truyền của thần y Liễu Giang Hà ở Trung Nguyên.
lọ thuốc nhỏ đặt trước mặt Vương Trạch: “Chủ nhiệm Vương là người thông minh, chỉ cân nhìn thoáng qua là có thê hiểu được.”
“Ông muốn tôi hạ độc vào thuốc của tập đoàn Tuyết Tiêu?” Vương Trạch sửng sốt.
Lọ thuốc trước mặt có độc tính cực cao, chỉ cần nhỏ một giọt là có thê gậy tử vong. Vương Trạch đã nghĩ đến điều đó, nhưng không ngờ Điền Lộc lại quyết định nhanh như vậy.
Vẻ mặt Điền Lộc âm u: “Đúng vậy, chủ nhiệm Vương, cậu đên chợ đen lấy lô thuốc lớn có độc tính cực độc cho vào nguyên liệu do tập đoàn Tuyết Tiêu sản xuất, thấy sao?”
Vì muốn xử lý tập đoàn Tuyết, Điền Lộc phải ra chiêu này, ông ta là một con cáo già, chỉ cân nhìn thoáng qua đã biết Vương Trạch có mâu thuẫn với Dương Tiêu. Ngoài ra, Vương Trạch còn là học trò của Liêu Giang Hà, vì vậy việc đầu độc quá dễ dàng đối với Vương Trạch.
Một khi thuốc của tập đoàn Tuyết Tiêu xảy ra vân đê, rơi vào cơn bão dư luận, thì tập đoàn dược phẩm Điền thị sẽ có cơ hội lợi dụng.
“Chủ nhà Điền, ông đang vu khống nhân cách của tôi?” Vương Trạch tức giận.
Anh ta là một bác sĩ, có đạo đức của riêng mình, nêu anh ta thực sự cho thuộc cực độc vào nguyên liệu, nêu thuốc được đưa ra thị trường, vậy bao nhiêu người sẽ bị giết?
Điền Lộc chậm rãi lầy ra một tắm séc, ông ta đã ăn chắc Vương Trạch: “Chuyện này cậu biết tôi biết trời biết đất biết. Đây là ba mươi triệu tệ tiền đặt cọc, sau khi sự việc hoàn thành, tôi sẽ đưa thêm cho cậu ba mươi triệu tệ!”
“Tiền đặt cọc là ba mươi triệu tệ?” Đôi mắt Vương Trạch dán chặt vào tắm séc.
Nhìn thầy dáng vẻ tim đập thình thịch của Vuốn ng Trạch, Điền Lộc nở nụ cười độc ác nham hiểm, ông ta bước tới vỗ vai Vương Trạch, sau đó quay người rời đi.
Nhìn chằm chằm vào tắm séc, Vương Trạch run lên, ba mươi triệu tệ là một sự cám dỗ rất lớn đối với anh ta. Sau khi làm xong chuyện còn được thêm ba mươi triệu tệ, tròn sáu mươi triệu tệ khiến Vương Trạch không thể từ chôi.
Cuối cùng, Vương Trạch cầm tắm séc băng đôi tay run rây, sau đó rời khỏi tập đoàn dược phâm Điện thị.
Nhìn Vương Trạch đã rời đi, Điền Lộc chế nhạo: “Tập đoàn Tuyết Tiêu, các người đã chuẩn bị tốt bị nhà họ Điền của tôi trần áp các người chưa?”
Chạng vạng, Dương Tiêu vừa nhận được cuộc gọi của Đường Mộc Tuyết, sau đó lại nhận được cuộc gọi từ Kim Đại Chung.