Ông ta là nhà thiết kế thời trang quốc tế, đã tổ chức nhiều buổi triển lãm quần áo tầm cỡ thế giới, chưa từng có ai không nể mặt ông ta. Nếu người phụ nữ cổ điển phương Đông xinh đẹp trước mặt này dám không quan tâm tới thì ông ta vẫn sẽ dựa theo lẽ thường.
Cảm nhận được sự tức giận trên người George, Hoa Mộ Tranh hơi thát vọng lắc đầu: “Bậc thầy George, chẳng lẽ ông đã quên cảnh giới cao nhát của trở về nguyên trạng rồi sao?”
“Cảnh giới cao nhát của trở về nguyên trạng?” George đột nhiên giật mình.
Ngay sau đó, hai mắt George bắn ra một tia sắc bén, ông ta kích động nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây là…”
Vào lúc này, George lắp bắp vì phắn khích, đột nhiên ông ta sải bước chạm vào cổ tay áo của Dương Tiêu.
“Chuyện… chuyện này làm sao có thể?” Chạm vào chất liệu của vải, toàn thân George run rẩy, điều này đủ cho thấy George đã bị sóc như thế nào.
Triệu Tín bối rối ngay tại chỗ.
Đây… đây là sao?
Sao lại cảm thấy người nước ngoài này như bị trúng gió là thế nào?
Triệu Tín bối rối nói: “Bậc thầy George, ông… ông sao vậy?”
Đầu óc của những người xung quanh bỗng chốc tràn ngập vô số dấu chấm hỏi đen, họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với George, tại sao đang yên đang lành ông ta lại kích động đến vậy? Đây không phải chỉ là một gian hàng địa phương sao?
Dương Tiêu trực tiếp hất tay George ra, tức giận nói: “Làm gì vậy? Tôi không phải người đồng tính!”
“Bậc thầy George, chẳng lẽ hàng vỉa hè này có gì thần kỳ sao?” Triệu Tín ngạc nhiên hỏi.
“Hàng vỉa hè?” Nghe thấy lời của Triệu Tín, George đột nhiên xoay người lại, lập tức túm lấy cổ áo của Triệu Tín, giận dữ hét lên: “Fuck! Tên khốn không có mắt dám nói đây là hàng via hè? Nói cho ông biết, trên thế giới này không còn có một kiệt tác nào hoàn hảo như vậy!”
Cái gì!!!
Nhà thiết kế trang phục đẳng cấp thế giới George lại nói hàng vỉa hè này là kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế giới?
Lời này vừa nói ra, tất cả những người định xem trò đùa vừa rồi đều trở nên cứng đờ, quai hàm rơi xuống.
Trong phút chốc, tất cả mọi người tại hiện trường đều sững sờ, Cung Linh Nhi sững sờ, Tôn Tường cũng sững SỜ, Triệu Tín bị George túm lấy cổ áo rùng mình toàn thân, trông rất sốc.
George không thèm để ý tới Triệu Tín, ông ta lại nhìn Dương Tiêu kích động nói: “Vị tiên sinh này, dám hỏi, bộ đồ trên người cậu lấy ở đâu vậy?”
“Ông nói bộ quần áo này à, do một ông già đặt làm riêng cho tôi!” Dương Tiêu nói thẳng.
“Ông già?” George sửng sốt, không ngờ Dương Tiêu lại nói nhẹ nhàng như vậy, ông ta lại run rẩy: “Là bậc thầy Joseph sao?”
“Tôi nghĩ, chính xác thì tên ông ấy là Joseph Langdon.”
Dương Tiêu suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói.
“Đúng đúng đúng, Joseph Langdon, chính là Joseph Langdon!” George kích động nói.
Dương Tiêu gật đầu: “Ông già không tồi đâu, trong ấn tượng của tôi thì ông ấy là con lai, không có việc gì thì thích làm cho tôi vài bộ quần áo, mặc rất thoải mái. Trên thế giới này ngoài của ông già này ra, những bộ đồ khác tôi mặc không quen. Hai ngày nữa tôi phải nói với ông già này may hai bộ quần áo mới, máy bộ này sắp hỏng hết rồi.”
Nghe thấy những lời của Dương Tiêu, sắc mặt của George thay đổi dữ dội, toàn thân run rảy, hơi thở gấp gáp, hai mắt tối sầm, suýt nghẹt thở.