Điền Lộc không phải loại người tốt gì, ông ta vội vàng nói: “Thật trùng hợp, thần y Liễu, tập đoàn dược phẩm Điền thị chúng tôi chân thành mời ông trở thành giám đốc thanh tra chất lượng của tập đoàn dược phẩm Điền thị chúng tôi.”
“Ò?” Dương Tiêu cười.
Đồng nghiệp là kẻ thù không đội trời chung. Bây giờ tập đoàn Tuyết Tiêu và tập đoàn dược phẩm Điền đã trở thành tập đoàn dược phẩm đứng thứ nhất và thứ hai ở thành phố Trung Nguyên, sớm muộn gì thì hai người cũng sẽ xảy ra một trận chiến, điều mà Dương Tiêu không ngờ là nhà họ Điền cũng đang để mắt tới Liễu Giang Hà.
Nếu đã tham gia ngành dược phẩm, Dương Tiêu đã biết rõ từ lâu, chát lượng của thuốc sẽ là quyết định cuối cùng trên thị trường.
Nhà họ Điền và Dương Tiêu cũng nghĩ như vậy.
“Chuyện này…” Liễu Giang Hà giật mình.
Một bên là Dương Tiêu, một bên từng là tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Nguyên, ông không thể đắc tội bên nào cả.
Nhìn Liễu Giang Hà khó xử, Điền Lộc biết mình vẫn còn cơ hội, ông ta nói thẳng: “Ông Liễu yên tâm, ông Liễu chỉ cần đứng tên, nhà họ Điền tôi sẵn sàng trả lương cho ông Liễu một năm tám mươi triệu tệ!”
Cái gì! Lương một năm tám mươi triệu tệ?
Nghe đến con số này, nhóm bác sĩ tại hiện trường đều sững sờ.
Điền Lộc nhìn Dương Tiêu khiêu khích, không thấy tôm không thả tép, lần này vì mời được Liễu Giang Hà mà Điền Lộc không quan tâm gì cả.
“Tám mươi triệu tệ? Ông Liễu, tập đoàn Tuyết Tiêu tôi trả một trăm triệu tệ!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
“Một trăm triệu tệ?” Tất cả mọi người đều âm thầm sửng sốt, cũng vô cùng kinh ngạc trước sự giàu có của Dương Tiêu.
Dương Tiêu hoàn toàn không quan tâm đến tiền bạc, thành phố Trung Nguyên chỉ là điểm khởi đầu của tập đoàn Tuyết Tiêu, trong tương lai tập đoàn Tuyết Tiêu sẽ bước ra sân kháu thế giới.
Điền Lộc nắm chặt tay, tim chảy máu dữ dội, ông ta thật sự không ngờ Dương Tiêu không tiếc bất cứ giá nào để mời được Liễu Giang Hà.
Giây tiếp theo, Điền Lộc chế nhạo: “Một trăm triệu tệ thì có là gì? Thần y Liễu, nhà họ Điền tôi không chỉ cho ông lương hàng năm là tám mươi triệu tệ, mà còn sẵn sàng bỏ ra mười phần trăm cổ phần!”
Ò! Nghe thấy lời đề nghị này, nhóm bác sĩ lại sôi sục.
Định giá thị trường của tập đoàn dược phẩm Điền thị là gần ba tỷ tệ, đưa mười phần trăm cổ phần thì chẳng phải sẽ trực tiếp nhượng lại gần ba trăm triệu tệ tài sản sao?
Sau khi ra giá, Điền Lộc như đang cầm trên tay tắm vé trúng thưởng nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu với vẻ giễu cợt: “Để mời được thần y Liễu gia nhập, nhà họ Điền tôi sẵn sàng bỏ ra. Nếu cậu cũng bỏ ra được mười phần trăm cổ phần, thì nhà họ Điền tôi sẽ thêm nhiều cổ phần hơn, một thằng làm việc không có đầu óc như cậu có tư cách gì đấu với nhà họ Điền tôi?”
Để thu phục được Liễu Giang, Điền Lộc không ngần ngại trả bắt cứ giá nào.
Về phía nhà họ Điền, chỉ cần Liễu Giang Hà gia nhập, nhà họ Điền vẫn có thể chiến đấu với tập đoàn Tuyết Tiêu.
Nếu không có được Liễu Giang Hà, tập đoàn Tuyết Tiêu có thiên hậu châu Á trẻ tuổi Tô Thiên Lung là người phát ngôn, còn có rất nhiều gia tộc quyền lực ở thành phố Trung Nguyên. Nhà họ Điền bọn họ muốn vượt qua tập đoàn Tuyết đã khó càng khó hơn, hy vọng quá mỏng manh.
Vì lý do đó, cho dù tập đoàn dược phẩm Điền thị tổn thương xương cốt, Điền Lộc cũng sẽ cố gắng thu phục Liễu Giang Hà.
Nếu đã làm thì phải làm đầu ngành chứ nhất định không phải là người đứng thứ hai.