“Mộc Tuyết, em yên tâm, không sao đâu!” Dương Tiêu cười dịu dàng.
Sau đó, Dương Tiêu nhìn về phía Lương Mãnh với vẻ mặt tàn nhân: “Anh biết mình đang cầm hàng cắm không?”
“Hàng cấm thì sao? Nói cho các _.
người biết, núi Tướng Quân thuộc vê nhà họ Lương tôi. Ngoài người nhà họ Lương tôi ra, không ai được phép chôn cât ở đây!” Lương Mãnh hung ác nói.
Dương Tiêu giễu cọt: “Hôm qua thì ép mua ép bán, bây giò đã trực tiếp thành ăn CƯỚP trăng trọn, các người khác với ác bá ở chỗ nào? Hiện giờ là cơn bão quét sạch bọn làm việc xâu, không sợ phải ăn cơm tù à?”
“Dương Tiêu đúng không? Mày chỉ là thăng ở rễ, còn dám lo chuyện bao đông? Vừa nãy coi như mày may mán, còn không mau cút tin ông đây Sẽ giết mày không?” Lương Mãnh câm súng nhăm ngay đâu Dương Tiêu.
Bây giờ, Lương Mãnh có chú hai chồng lưng, anh ta hoàn toàn không Sợ gây ra mạng người. Nếu Dương: Tiêu lại không biết tốt xấu, anh ta sẽ thật sự giết chết Dương Tiêu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà họ Triệu đêu thay đôi sắc mặt.
Dương Tiêu trực tiếp cầm nòng súng chĩa vào đầu mình: “Tới, tôi cho anh cơ hội, bắn đi này!”
Nhìn Dương Tiêu không hệ sợ, Lương Mãnh ngân người. Mặc dù trong xương cốt anh ta có máu liều, nhưng thực sự muốn giết người, anh ta vẫn không kìm được có chút áy náy.
Trước đó anh ta đã từng ở tù mấy năm vì tội đánh chết người, giờ trong lòng tràn đầy bóng ma, sợ lại tiếp tục ăn cơm tù.
“Chỉ với chút can đảm này mà còn dám dùng súng, tỉnh lại đi!” Dương Tiêu chê giêu.
Bị Dương Tiêu chế giễu, Lương Mãnh tức giận thay đổi sắc mặt, càm khẩu súng săn nỗi trận lôi đình: “Mẹ kiếp!
Con mẹ nó, cho mày thể diện rồi, tìm chết phải không? Tốt, ông đây thỏa mãn mày!”
Vừa dút lời, Lương Mãnh muốn bóp cò.
Hai mắt Dương Tiêu lạnh lùng, trong khoảng cách ngăn như vậy, anh có tự tin chắc chắn có thể khống Lương Mãnh.
“Cậu thật to gan, dừng tay lại cho tôi!”
Đột nhiên, một giọng nói tức giận bùng nÕ.
Hồ Khoan Quảng không thể chịu đựng được nữa, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ phẫn nộ bước đến khiển trách: “Cậu là ai2 Biết mình đã vi phạm pháp luật không?”
“Ông là ai?” Lương Mãnh sửng sót.
Hồ Khoan Quảng lấy ra giấy chứng nhận: “Tôi đên từ đội phá án của huyện Thiên Sơn. Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu bỏ khẩu súng săn này xuống!”
“Đội phá án? Dọa ai vậy? Không phải việc của ông, mau tránh ra cho tôi!”