Cổ Soái đã hiểu sâu sắc nỗi kinh hoàng của Dương Tiêu, nghĩ đến Vương Trạch đã mua một lô thuốc độc nhắm vào Dương Tiêu, Cổ Soái không rét mà run.
Anh ta chịu trách nhiệm bán thuốc độc cho Vương Trạch, gián tiếp hãm hại tập đoàn Tuyết Tiêu, anh ta là đồng phạm.
Vương Trạch hoảng sợ, như bị sét đánh, mặt mày tái mét. Cổ Soái đá mạnh vào người khiến Vương Trạch loạng choạng ngã xuông đât.
“Cậu Dương, là anh ta, là tên khốn kiếp này làm!” Cô Soái chỉ vào Vương Trạch với vẻ mặt thù địch.
Dương Tiêu nhìn Cổ Soái: “Anh chắc chứ? Chứng cứ đâu?”
“Chứng cứ đây!” Cô Soái không hệ do dự mở app ngân hàng trên di động, thông tin giao dịch chuyền tiền, đưa cho Dương Tiêu.
Giao dịch chuyên tiên ghi chỉ tiệt thông tin của Vương Trạch mua lô độc thuốc cực độc này, Vương Trạch đã không tiếc bỏ ra năm triệu tệ.
Nhìn rõ giao dịch chuyền tiền, thân thê già nua của Liễu Giang Hà run lên: “Thật… thật sự là tên súc sinh này làm!”
“Thần y Liễu, tôi đã nói rồi, chắc chắn là tên khốn Vương Trạch này làm!”
Long Ngũ năm chất tay, anh thật sự muôn đâm mạnh vào đâu Vương Trạch.
Dương Tiêu đề anh quản lý tập đoàn Tuyết Tiêu, bây giờ đã xảy ra loại chuyện này, Long Ngũ nghĩ mình không thể trớn tránh trách nhiệm.
Sắc mặt Dương Tiêu lạnh như bão tuyết tháng hai: “Vương. Trạch, bây giờ anh còn muôn nói gì nữa không?”
“Tôi… tôi…” Vẻ mặt Vương Trạch như tro tàn, anh ta mở miệng, nhưng không thế phản bác được.
Trước những bằng chứng sắt, mọi lời ngụy biện của anh ta đều nhạt nhoà và yêu ớt.
Vương Trạch biệt rât rõ, lân này đã gặp rác rồi lớn, sự thật đã nôi trên mặt nước, anh ta không chỉ thân bại danh liệt mà còn phải ăn cơm tù.
Không được, bây giờ anh ta phải.
chạy, anh ta vẫn còn có những năm tháng tuyệt vời, nhất định không thê ngồi tù cả đời.
Long Ngũ chê nhạo nói: “Chủ nhiệm Vương, sao không nói nữa? Ngụy biện, anh tiếp tục ngụy biện đi! Anh biết mình sẽ xong đời không? Làm loại chuyện này sẽ khiên anh ngôi tù cả đời!”
“Ừng ực! Ừng ực!” Vương Trạch sợ đên mức cô họng thất lại, không kìm được nuốt nước bọt ừng ực.
Long Ngũ nói đúng, nếu anh ta bị bắt, anh ta thực sự sẽ phải ở trong tù cả đời.
Cho dù là hình phạt tù có thời hạn, dựa vào năng lực của tập đoàn Tuyết Tiêu cũng có thê khiến anh ta cả đời không thê ra khỏi tù. Nghĩ đến đây, Vương Trạch cảm thây tức điên lên, hai mắt đỏ như máu.
Đột nhiên, Vương Trạch đứng dậy hét lên: “Người đâu, người đâu, mau đuôi đám người này ta ngoài cho tôi, nhanh lên!”
Các nhân viên bảo vệ đang tuần tra nghe thấy tiếng la hét của Vương Trạch, nhanh chóng đến bên trong biệt thự của Vương Trạch.