Nói xong, một công chức chính phủ đã mở đoạn video ở trong nghĩa trang.
Trong video chỉ thấy Tôn Phú Quý quỳ trước mộ bà Triệu dập đầu ba lân.
“Mẹ, không phải con muốn hại mẹ, là Văn Triệt, tât cả là do Văn Triết bảo con làm, không liên quan đến conl”
“Mẹ muốn báo thù thì hãy tìm Triệu Văn Triết, con là bị Triệu Văn Triết coi như súng!”
Trong video lời nói của Tôn Phú Quý rất rõ ràng, nhìn thấy cảnh tượng này đám người nhà họ Triệu càng chân động hơn.
“Đây là vu khống, chứng cứ này hoàn toàn không đủ!” Triệu Văn Triết có hết sức bao biện.
“Đây là Tôn Phú Quý có tật giật mình nên mới có tình làm thế, đúng vậy, tất cả là do Tôn Phú Quý cố tình làm như vậy, mục đích là dội nước bản lên người tôi!”
Tôn Phú Quý run rây móc thẻ ngân hàng trong túi ra: “Trong thẻ này có hai trăm nghìn tệ, là Triệu Văn Triết, đưa cho tôi. Chỉ là tôi không chịu nồi sự cám dỗ nên đã phạm phải sai lầm lớn như vậy!”
“Gì?” Thấy Tôn Phú Quý lầy thẻ ngân hàng ra, vẻ mặt của Triệu Văn Triệt thay đổi đột ngột.
Nhìn Triệu Văn Triết hết Sức sợ hãi, Dương Tiêu cười khẩy lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Văn Triết như đuốc.
“Triệu Văn Triết, chuyện đã đến nước này, anh không cân phải bao biện nữal”
“Tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với anh, công việc kinh doanh thủy sản của anh gặp phải nguy cơ phá sản, vì vậy anh đã đề ý tới nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi.”
“Đúng vậy, nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi này rất có giá trị. Nó đủ để làm cho việc kinh doanh của anh chết đi sống lại, đáng tiếc ông ngoại biết đã lịch sự từ chôi anh, anh thẹn quá hóa giận, nảy sinh ý nghĩ giết người, nhân tiện muốn đồ tội giết người này lên người tôi!”
“Nhưng, có đánh chêt anh cũng không ngờ tới, vỗn dĩ bộ trang sức phỉ thúy hoàng gia là cái bây mà tôi bày ra cho anh, chỉ cần anh vì tiền bạc, tôi đoán chắc anh chắc chắn sẽ nảy lòng tham.”
“Tôi nói không sai chứ, Triệu Văn Triết? Đến bây giò, anh còn chân chừ gì nữa? Mau đưa tay chịu trói!”
Trong chốc lát, trên người Dương Tiêu toả ra một loại hơi thở cực lón.
Cảm nhận được hơi thở cực lớn phóng tới trước mặt, Triệu Văn Triết như bị sét đánh lảo đảo lui về phía sau.
Bị nói toạc mọi chuyện ra, trên mặt Triệu Văn Triết không còn chút máu, ánh mắt nứt ra nhìn chằm chằm Dương Tiêu: “Cậu lại dám ngắm ngâm hại tôi?”
Nhìn Triệu Văn Triết dữ tợn như gặp ma trước mặt, vẻ mặt Dương Tiêu lạnh lẽo.
“Tôi ngâm ngâm hại anh? Là anh ngâm ngâm hại tôi chứ? Bây giò tôi chỉ đang đòi lại công bằng cho bà ngoại, cho chính mình!”
“Tức chết tao!” Vẻ dữ tợn trên mặt Triệu Văn Triết càng đậm hơn.
Những người nhà họ Triệu nhìn Triệu Văn Triệt với ánh mắt khinh thường sâu sắc, loại người gây ra tội ác tày trời này, đâu phải người tốt nhất nhà họ Triệu, rõ ràng là loại cặn bã lớn nhất nhà họ Triệu.
Triệu Thiệt Căn tức giận cả người run lên, ông chờ không nồi muôn lập tức bắt Triệu Văn Triết đền mạng cho vợ mình: “Văn Triết à Văn Triết, sao cậu lại có thể ra tay tàn nhẫn hạ độc với bác gái của cậu?”