Mục lục
Truyện Hổ Tế - Dương Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phút chốc, gần một nghìn người có mặt ở buổi triển lãm quần áo đều khinh thường nhìn Dương Tiêu, cứ như thể Dương Tiêu là một tên trộm.





Dương Tiêu bắt lực nhún vai: “Trộm? Thật nực cười! Xem ra cần phải liên lạc với ông già Joseph này rồi!”





Vừa nói, Dương Tiêu bấm điện thoại gọi đến một số châu Âu.





“Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi, làm sao thợ may số một trên thế giới lại có thể quen biết một nhân vật nhỏ bé như: cậu?” Triệu Tín cười khinh thường.





Cùng lúc đó, trong một tiệm may đồ cũ kiểu Âu, một thanh niên vội vàng cầm điện thoại di động đến gần một ông già râu trắng: “Thây, điện… điện thoại của người!”





“Điện thoại? Tom, trong đời này ông già này chỉ nhận cậu làm học trò chính thức, cậu đi theo ông già này nhiều năm như vậy, không biết trong lúc làm việc ông già này sẽ không nghe điện thoại sao?” Ông già râu trắng buồn bực nói.





Người thanh niên nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Không!





Không phải! Là ông lớn kia gọi!”





“Cái gì? Mau đưa điện thoại cho tôi!”





“Dám mang danh thợ may số một thế giới ra làm trò đùa, thật sự không biết sống chết. Thân phận bậc thầy Joseph cao quý, cho dù là hoàng thân, quý tộc châu Âu cũng phải cung kính, quốc vương và hoàng hậu cũng phải kính nề có thừa. Chờ xem, vạch trần thủ đoạn của kẻ dối trá này!”





Tôn Tường nói với ánh mắt u ám.





Nghĩ đến việc thua cuộc, bị mất mặt Tôn Tường thực sự mong muốn Dương Tiêu bị bẽ mặt, phải trở thành một kẻ dối trá và bị đánh đập dữ dội.





Sắc mặt bậc thầy George u ám, nhưng ông ta rất biết vị thế của thầy mình trong ngành công nghiệp quần áo thế giới. Đối mặt với nhiều nhân vật nỗi tiếng thế giới, bậc thầy oseph của ông ta cũng không động lòng, chứ đừng nói là một đứa ở rễ trong thành phố Trung Nguyên.





Nhiều người tại hiện trường có vẻ mặt cười đùa, như thể .





Dương Tiêu đang có tỏ ra huyền bí.





“Điện hạ, là cậu sao?” Đột nhiên đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói run rẫy.





Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Dương Tiêu cảm thấy thân thiết, không khỏi nghĩ đến những lúc lãng mạn khi đi công tác ở Châu Âu: “Ừm, là tôi!”





Nghe vậy, ông già râu trắng ở châu Âu lập tức lộ vẻ xúc động, trong mắt chảy ra nước mắt kích động.





“Điện hạ, năm năm rồi, cuối cùng cậu cũng nhớ tới lão nô này sao? Năm năm qua, lão nô vẫn luôn theo dõi tin tức.





của điện hạ, bây giờ cuối cùng cậu đã liên lạc với lão nô!”





Thân thể Joseph run lên, giọng điệu trầm xuống xen lẫn sự phần khích sâu sắc.





Bị Joseph xưng hô là điện hạ, Dương Tiêu lập tức giảm âm lượng, có rất nhiều người ở hiện trường, anh không muốn tiết lộ thân phận của mình.





Dương Tiêu cười nhẹ: “Joseph một lời khó nói hết. Cho dù đã năm năm, tôi cũng chưa từng quên ông, dù sao thì tôi cũng không quen mặc quần áo của người khác may, lát tôi đưa ông địa chỉ, ông may cho tôi mấy bộ quần áo, đặc biệt là quần cộc, may thêm vài cái nữa!”





“Điện hạ yên tâm, được phục vụ điện hạ là vinh hạnh lớn nhất trong đời của lão nô!” Joseph kính cần nói.





“Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi!” Triệu Tín khinh thường nhìn Dương Tiêu đang nói chuyện vui vẻ.





Một nhóm người có mặt tại hiện trường cũng tỏ vẻ khôi hài, họ không tin Dương Tiêu đang gọi cho Joseph thợ may số một trên thế giới, mà là đang có tỏ ra bình tĩnh mà thôi.





Sau khi nói chuyện vài câu với Joseph, Dương Tiêu cười nói: “Hôm nay tôi gọi cho ông là vì có chút phiền phức cần nhờ ông giải quyết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK