Đường Dĩnh ở trước mặt cô ăn mặc như một minh tinh, nêu có vài vệ sĩ vây quanh thì càng không chê vào đâu được. Nếu không phải giọng nói của Đường Dĩnh, Đường Mộc Tuyết đã suýt không nhận ra.
Dương Tiêu khit mũi: “Chó ngoan không cản đường? Đường Dĩnh, cô măng ai hả?”
Bây giờ Đường Dĩnh tự cho mình là mợ chủ của nhà họ Dương ở Đề Đô, tự nhiên cô ta không coi aI ra gì.
Đêm nay là hội nghị giao lưu kinh.
doanh thường niền của thành phố Trung Nguyên. Khi biết món quà giá cao kia là dành cho Đường Dĩnh, Đường Dĩnh đã đặc biệt được nhận lời mời, điều này khiến Đường Dĩnh càng thổi phòng.
Nghĩ mình sắp trở thành phượng hoàng giữa đám đông, cô ta nào thèm nhìn Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết nhiều hơn.
“Tôi nói hai người đấy. Đường Mộc Tuyết nhìn xe của tôi xem, Bugatti Veyron trị giá bốn mươi triệu tệ, nhìn
túi xách của tôi xem, phiên bản giới hạn toàn câu, hơn một triệu tệ. Tôi cũng mua một căn biệt thự hơn năm mươi triệu tệ, cô xem Dương Tiêu cho cô thứ gì?” Đường Dĩnh kiêu ngạo nói.
Từ nhỏ cô ta đã không thích Đường Mộc Tuyết, lần này cuối cùng cô ta cũng có vốn đề khoe khoang.
Dương Tiêu nghe vậy, nhướng mày nói: “Cái gì? Cô tiêu hệt quà tặng tiên mặt?”
“Vậy thì sao? Chỉ có một trăm triệu thì đáng bao nhiêu? Tôi sắp gả cho nhà họ Dương ở Đề Đô, đừng nói một trăm triệu tệ, thậm chí một tỷ, mười tỷ tệ cũng là chuyện tầm thường!”
Đường Dĩnh khit mũi.
Dương Tiêu hoàn toàn không nói nên lời, Đường Dĩnh đã tiêu hệt món quà một trăm lẻ một tệ tiền mặt trong vòng chưa đầy một ngày.
Dương Tiêu chế nhạo trong lòng, như vậy cũng tốt, hai ngày nữa tính số sau mới vui.
Hiện tại Đường Dĩnh đang đem mình lên cao đên mức nào, thì vài ngày nữa cô ta sẽ rơi xuông thảm hại như thê.
Đường Dĩnh kiêu hãnh như thiên nga trăng: “Đêm nay là hội nghị thượng đỉnh giao lưu kỉnh doanh, hai người đến đây làm gì?”
“Liên quan gì đến cô?” Dương Tiêu trực tiêp măng lại.
Bây giờ Đường Dĩnh này tràn đầy ưu việt, cô ta cho răng mình là thiên nga trắng thanh cao. Mà ở trong mắt Dương Tiêu, cô ta là một tên hề toàn diện.
Nhìn thây Dương Tiêu lại dám nói chuyện với mình như vậy, Đường Dĩnh nỗi giận: “Được lăm, đô rác rưởi nhà anh dám nói chuyện với tôi như vậy? Tối nay là hội nghị thượng đỉnh giao lưu kinh doanh thường niên. Hai con dế nhũi các người có tư cách gì mà vào?”
Nói xong, Đường Dĩnh lắc tắm thiệp mời trong tay, như thê cô ta đã thắng trận đang diễu võ dương oai.
Cứ như thể lời mời này chỉ dành cho giới thượng lưu, mà Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết lại không có.
“Nực cười!” Dương Tiêu chế nhạo.