Mục lục
Truyện Hổ Tế - Dương Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 816:



Dương Tiêu đã đến không ít lần, lần nào dựa vào ánh mắt rồng giành được rất nhiều tiền.



Hơn nữa, rất nhiều nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới ở châu Âu mà anh ủng hộ đều tham gia vào lĩnh vực kinh doanh này. Xét cho cùng, loại hình kinh doanh này thực sự kiếm được tiền rất nhanh.



Ở đây, hiệu suất nhanh nhất là chơi xúc xắc.



Ở mỗi vòng, nhân viên sẽ cầm một quả chuông xúc xắc, cho ba viên xúc xắc vào lắc qua lại, từ đó đê người chơi đoán.



Một điểm đến sáu điểm là nhỏ, bảy điểm đến mười hai điểm là vừa, mười ba điểm đến mười tám điểm là lớn.



Cách chơi này rất đơn giản, nó phổ biến trong tất cả các dịp lễ lớn trong nước, ngay cả trẻ em cũng biết.



Cọc cạch! Dương Tiêu bước nhanh đến chỗ chơi xúc xắc, thấy một nhân viên đang lắc xúc xắc.



Àm một tiếng, chuông xúc xắc đặt trên bàn, nhân viên hét lên: “Đến, đến, đặt cược, đặt cược đi!” “Lớn lớn lớn! Ván này chắc chắn là lớn!” Một nhóm người chơi nhanh chóng đưa thẻ chip vào khu vực của mình đã chọn.



“Nhỏ!” Ngay lúc 95% mọi người đều đặt lớn, Dương Tiêu bước tới, ném một trăm thẻ chip vào khu vực nhỏ.



Nghe thấy những lời của Dương Tiêu, nhiều người có mặt tại hiện trường quay lại nhìn Dương Tiêu.



Một ông gia có thâm niên lão luyện kinh ngạc nhìn Dương Tiêu: “Nhóc, tay mới hả? Biết chơi xúc xắc là chơi như nào không? Ván này chắc chắn là lớn!” “Cảm ơn!” Dương Tiêu lễ phép đáp.



Nhìn thấy Dương Tiêu không thay đổi ý định của mình, nhiều người nhìn Dương Tiêu với vẻ khinh thường.



“Nếu đã không nghe ông già này, trước mắt phải chịu thiệt đó, người trẻ tuổi!” “Lòng tốt mà bị coi thành lòng lang dạ thú, người trẻ tuổi, cậu quá non!” Triệu Cầm bước lên phía trước nhìn thấy có nhiều người đặt lớn nhưng Dương Tiêu lại đặt nhỏ, bà ta giận dữ mắng: “Đồ ngóc, không thấy người khác đặt lớn sao? Còn không mau đặt lớn đi!” “Mẹ, đây là tiền của con, mẹ không có quyền xen vào!” Lần này Dương Tiêu không cho Triệu Cầm mặt mũi.



Ở đây Dương Tiêu mới là cao thủ lão luyện, ở đây trong mắt Dương Tiêu, Triệu Cầm chả là cái thá gì.



Dương Tiêu đã biết quá rõ ràng, mỗi nhân viên ở đây đều là cao thủ chơi bản, dù sao thì đã có ai từng nghe nói đến việc thua lỗ trong ngành này chưa? Hơn nữa, nhiều người chơi cá độ ở đây là cá cược, chiêu dụ không khí hiện trường khiến nhiều người chơi khó lựa chọn, từng bước rơi vào bẫy.



Vừa rồi, Dương Tiêu đã dùng mắt rồng, nhìn thấy rõ ràng điểm xúc xắc bên trong chuông xúc xắc, ba viên, một điểm, đều nhỏ, không hề có lớn.



Bị Dương Tiêu phản kích, Triệu Cần tức giận thở hổn hển: “Được lắm Dương Tiêu, cậu dám to tiếng với tôi? Một thằng vô dụng ăn bám như cậu, còn chẳng phải là tiêu tiền của con gái tôi sao? Sao tôi lại không được can thiệp?” Theo quan điểm của Triệu Cầm, ba triệu tệ tiền chuộc vừa rồi chắc chắn là do Đường Mộc Tuyết đưa cho Dương Tiêu, chắc chắn không phải tiền của Dương Tiêu.



Trong mắt bà ta, Dương Tiêu là một con ma nghèo, một con ma nghèo cả đời không bao giờ ngóc đầu lên được.



“Thì ra là nhóc ăn bám! Tôi đã có lòng tốt nhắc nhở mà nhóc này lại không nghe!” “Chậc chậc chậc! Những năm này càng ngày càng có nhiều kẻ vô dụng, không cần quan tâm tới cậu ta, lát nữa mà thua cậu ta sẽ chết lặng!” “Đúng vậy, một thằng đàn ông dựa vào phụ nữ, nói chuyện với cậu ta chỉ tổ tốn nước bọt!” Nhóm người chơi nhìn Dương Tiêu với ánh mắt khinh bỉ, như thể Dương Tiêu là nỗi nhục của đàn ông.



“Ai đang làm ồn ào ở đây?” Nhân viên bên trong giận dữ hét lên.



Thấy nhân viên hét lên, Triệu Cầm rụt cổ không dám kêu to, sợ bị đánh lần nữa.



Dương Tiêu cười không nói gì, không cần giải thích quá nhiều, khi chuông xúc xắc mở ra, sự thật sẽ được phơi bày.



Người thanh niên cầm chuông xúc xắc hét lớn: “Đặt rồi thì bỏ tay ra, đặt rồi thì bỏ tay ra, mởi” Trong ánh mắt của mọi người, nhân viên nhanh chóng mở chuông xúc xắc.



Nhìn kỹ thì thấy ba viên xúc xắc đều là một điểm, nhỏ, không hề có lớn.



“Sao có thể?” Nhìn thấy là nhỏ, nhóm người chơi đều ngắn ra.



“Nhỏ? Vậy mà là nhỏ?” Sắc mặt Triệu Cầm trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn Dương Tiêu giống như đang nhìn quái vật.
Chương 817:



“Nhỏ? Vậy mà thật sự là nhỏ?”



“Anh chàng này lại có thể đoán đúng? Sao cậu ta làm được?”



“Không khoa học! Không khoa học chút nào! May mắn, may mắn thôi!” Mặc dù nhóm cao thủ tại hiện trường cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng họ phải thừa nhận rằng Dương Tiêu đã đoán đúng, chống trả lại sự khinh thường của họ.



Đặc biệt là nhiều tay chơi lâu năm tức giận đập ngực giậm chân, theo kinh nghiệm của họ thì ván này rõ ràng phải là lớn.



Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhéch lên, loại kế nhỏ này không thể qua được mắt của anh. Trước kia anh trà trộn trong các điểm giải trí lớn trên thế giới, điểm chơi Đại Phú Hào này mở hay chưa vẫn còn là một chuyện! Nhân viên lắc xúc xắc đã phớt lờ Dương Tiêu, anh ta cho rằng Dương Tiêu đã giẫm phải vận cứt chó mà thôi.



Dương Tiêu đoán đúng, Đường Mộc Tuyết lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, nụ cười này vô cùng lộng lẫy, hơn trăm đóa hoa nở rộ.



Cô biết Dương Tiêu sẽ đoán đúng, sẽ không để cô thất vọng.



Bởi vì, trong lòng Đường Mộc Tuyết, người đàn ông của cô nhát định là bát khả chiến bại.



Ngay sau đó, nhân viên đổi chip và bắt đầu lượt thứ hai.



Nhóm người chơi lắng nghe tiếng lắc bên trong của chuông xúc xắc với đôi tai dựng lên, muốn nghe được điểm bên trong đó.



Vẻ mặt của Dương Tiêu rất thoải mái, có đôi mắt rồng, có thể nhìn ra mọi manh mối bên trong chuông xúc xắc, dù nhân viên có giỏ trò như thế nào cũng không thẻ thoát khỏi cặp mắt rồng đang dò xét của Dương Tiêu.



Ta đang! Dưới cái nhìn của nhiều người chơi, chuông xúc xắc lại rơi nặng nê trên bàn.



Nhân viên không chẩn chừ, trực tiếp hô to: “Đặt đi, đặt đi!” “Lớn! Ván này chắc chắn là lớn!” Một ông già có thâm niên lão luyện nói.



“Đúng! Ván trước đã sai, ván này tuyệt đối không sai đâu!” “Sông có khúc người có lúc, tôi không tin mình sẽ mắc sai lầm khi đặt cược lớn!” Nhóm người chơi lão luyện lần lượt đặt cược, đặt cược rất nhiều chip với nụ cười tự tin trên khuôn mặt của họ.



“Nhỏ!” Dương Tiêu ném ra hai trăm chip.



Nghe thấy lời nói của Dương Tiêu, đám người chế nhạo, bắt mãn nhìn Dương Tiêu.



“Người trẻ tuổi, cậu cho rằng vừa rồi mình giẫm phải vận cứt chó, thì không tin vào sức mạnh của quần chúng sao?” Một ông già lão luyện chế nhạo.



“Không cần quan tâm đến thằng nhóc này, rõ ràng là thằng nhóc này đang chờ may. Cứ chờ mà xem lát nữa thua sạch không mua nổi được cả cái quần cộc đâu!” “Ha ha ha ha ha hai” Lời này vừa dứt, nhóm người có mặt tại đây đã bật cười, như thể Dương Tiêu sẽ thua không mua nỗi quần cộc.



Nụ cười trên mặt Dương Tiêu vẫn không hề giảm, ngay lúc chuông xúc xắc đặt xuống, Dương Tiêu đã huy động đôi mắt rồng của mình nhìn tình hình bên trong chuông xúc xắc.



Hai viên hai điểm, một viên một điểm, cộng lại là năm điểm, thuộc nhỏ.



Triệu Cầm tức giận thở hỗn hễn: “Dương Tiêu, cậu thật sự cho rằng cậu là thần đánh bạc sao? Quân chúng tinh mắt, còn không mau đặt lớn!” Dương Tiêu bỏ ngoài tai lời nói của Triệu Cầm.



Đã chơi trò này, sợ nhát là làm theo, vì một số người trong đó nhẹ dạ cả tin, trong đó có người bất cẩn, táng gia bại sản, vợ con ly tán.



“Mẹ, mẹ vừa mới mắt nhiều tiền như vậy, mẹ đừng làm loạn nữa!” Đường Mộc Tuyết kéo Triệu Cầm.



Triệu Cầm thẹn quá hoá giận: “Mẹ nói cậu ta thì làm sao hả? Mộc Tuyết, con thật sự cho rằng liều một phen sẽ có thể đổi xe đạp thành xe máy sao? Một thằng phế vật như Dương Tiêu, chơi trò này là đưa tiên cho người ta!” “Mẹ, con chỉ có một trăm chip, thắng thua không quan trọng, chỉ cần con vui là được.” Dương Tiêu cười nhẹ.
Chương 818:



Nhìn thấy Dương Tiêu không hề có lòng thắng bại, mũi Triệu Cầm như bốc khói, bà chỉ vào Dương Tiêu tức giận: “Cậu… phế vật như cậu giống đống bùn nhão không thể dính tường, cậu không nghe lời ông già này, thì cậu đợi thua không mua được cả chiếc quần cộc đi!” Ngay lúc Triệu Cầm vừa dứt lời, nhân viên mở chuông xúc xắc.



Hai viên hai điểm, một viên điểm một, cộng lại đúng năm điểm, Dương Tiêu đã thắng.



“Đờ mò! Tôi không hoa mắt chứ?” Lại nhìn thấy là nhỏ, đám cao thủ lão luyện trố mắt như sắp rơi ra ngoài, bọn họ không ngờ Dương Tiêu lại đoán đúng.



“Thằng nhóc này bùng nổ sức lực lớn à? Vận may của năm nay vẫn chưa dùng hết?” Nhiều người nhìn Dương Tiêu, ánh mắt đã trở nên lạ thường.



“Lại thắng?” Ánh mắt Triệu Cầm lại đờ đẫn, nhìn chằm chằm mặt bàn.



Nhân viên nhìn Dương Tiêu nhiều hơn rồi cười khẩy, may mắn, chắc chắn là may mắn.



Làm công việc kinh doanh như bọn họ, đã nhìn thấy quá nhiều người chơi may mắn.



Chuông xúc xắc lại rung lên, sau đó lại rơi xuông bàn.



“Lần này chắc chắn phải là nhỏ, nếu không phải nhỏ, tôi sẽ ăn phân tự sát tại chỗ!” Một cao thủ kỳ cựu nói rất chắc chắn.



“Đúng, tôi cho rằng đây là nhỏ, đi một đằng, tôi không tin hôm nay không lật ngược được!” “Stud! Tất cả là Stud! Thắng tôi sẽ làm người mẫu ở đây, thua sẽ xuống biển làm việc!” Ngay sau đó nhóm người đặt cược các thẻ chip vào khu vực nhỏ.



“Lớn!” Ngay lúc này, Dương Tiêu nhẹ giọng nói.



Nghe đến đây, phổi của nhóm người này suýt nổ tung, tên nhóc này đặc biệt thích chống lại bọn họ hả? Triệu Cầm lo lắng, bà ta trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Phế vật cậu muốn lên trời hả? Người ta đặt nhỏ mà cậu lại đặt lớn, cậu tìm cái chết hả?” Mặc dù Dương Tiêu đã thắng hai ván, nhưng Triệu Cầm vẫn không tin vận may của Dương Tiêu vẫn còn.



“Là một con người! Phải có ước mơ, hôm nay tôi sẽ đặt mục tiêu nhỏ, giành được một trăm triệu tệ trước!” Dương Tiêu trêu đùa.



Nghe vậy, sắc mặt Triệu Cầm lập tức phủ đầy sương mù, bà ta khinh thường nói: “Cậu mà kiếm đủ một trăm triệu tệ thì con lợn có thể đi đường!” “Đồ ngốc nói về ước mơ!” Nhóm người chế nhạo.



Trong mắt họ, Dương Tiêu dựa vào may mắn nên mới thắng được hai ván.



Dương Tiêu lại lên tiếng: “Là con người, cần phải có ước mơ, nêu không, so với cá ướp muối thì có gì khác biệt?” “Nhóc à, không phải tôi đả kích cậu, cá ướp muối lật lại vẫn là cá ướp muối!” Một người không quen chế giễu Dương Tiêu.



Dương Tiêu không tức giận, mặc cho bọn họ chế giễu mình.



Ngay sau đó, chuông xúc xắc mở ra, ba viên sáu, mười tám điểm, thuộc lớn.



“Ôi” Nhìn chằm chằm vào ba viên xúc xắc đều là sáu điểm, mọi người có mặt tại đây không khỏi náo động, nhiều người nhìn nhau không thể tin được.



“Vậy mà thắng nhóc này đã thắng ba ván liên tiếp?” Một người ngạc nhiên nói.



“May mắn, tất cả đều là may mắn, tôi không tin thằng nhóc này có thể thắng liên tiếp!” Dương Tiêu cười không nói lời nào, tiếp tục đánh cược.



“Đờ mò!” Trong vòng chưa đầy một phút, nhóm người chơi lại kêu lên, Dương Tiêu đã thắng bốn ván liên tiếp, số chip đã đạt tới con số một nghìn sáu tệ.



“Vừa!” Dương Tiêu lại đặt cược tiếp.



Khi chuông xúc xắc mở ra, ba viên ba, chín điểm, thuộc vừa, tại hiện trường lại vang lên một trận náo động.



Thời gian từng chút một trôi qua, trước mặt Dương Tiêu càng ngày càng có nhiều thẻ chip.



Một triệu sáu, ba triệu hai, sáu triệu tư, mười hai triệu tám trăm tệ.



Sau mười, hai mươi ván trôi qua, số chip của Dương Tiêu đã lên đến con số đáng kinh ngạc là hơn năm mươi hai triệu tệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK