Đường Mộc Tuyết đã khóc không thành tiếng, vẻ mặt cô khẩn cầu nhìn về phía bà nội Đường: “Bà nội, do cháu, tất cả là do cháu. Bà muốn trách phạt thì trách phạt cháu đi, không có chút liên quan nào với Dương Tiêu. Cháu nguyện ý ngồi tù vì Dương Tiêu, chỉ cần bà nội có thể buông tha anh áy.”
Cứ việc thừa nhận sự đau khổ bị phản bội nhưng Đường Mộc Tuyết vẫn không thể tin được Dương Tiêu sẽ làm ra chuyện ăn cắp y dược.
Giờ phút này Dương Tiêu không xuất hiện, Đường Mộc Tuyết nghỉ ngờ chiếc Maserati Quattroporte có phải Dương Tiêu tự mình buôn bán y dược mua cho cô không nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Mộc Tuyết càng thêm khổ sở.
Dương Tiêu ơi Dương Tiêu. Tại sao anh làm ra chuyện ngốc như thế chứ?
Tuy em có nguyện vọng được chiếc xe em yêu thích nhưng không cần làm ra việc không nhận ra người như thế này.
Chúng ta có đôi tay, chúng ta có thể kiếm tiền, tại sao lại làm như thế?
Thôi, thôi, cứ như thế đi. Hy vọng em thay anh ngồi tù có thể đánh thức được anh.
Nếu em ở trong ngục giam cả đời, duyên phận vợ chúng ta đời này cứ kết thúc như thế đi. Hy vọng về sau anh sẽ tìm được một người phụ nữ ôn nhu hiền huệ chăm sóc anh quãng đời còn lại.
Cho đến bây giờ, Đường Mộc Tuyết không có trách cứ Dương T ` Tiêu, cam tâm vì Dương Tiêu thừa nhận hết tất cả trắc trở.
Đường Hạo nóng nảy, vội vàng nói: “Nói hươu nói vượn.
Chuyện này là ai là thì người đó phải chịu trừng phạt của pháp luật. Đường Mộc Tuyết, tôi cảnh cáo cô, không cần làm bậy.”
Anh ta còn trông cậy Đường Mộc Tuyết phụ trách công việc hợp tác, vì tập đoàn y dược Đường Nhân kiếm nhiều tiền hơn.
Về sau Đường Hạo muốn thừa kế công ty, tất nhiên hy vọng tiền công ty càng ngày càng nhiều hơn.
Tâm trạng Đường Hạo giống y như đúc bà nội Đường. Bà ta không hy vọng Đường Mộc Tuyết xúc động gánh vác tất cả trách nhiệm.
“Mộc Tuyết, cháu không phải đang làm loạn sao? Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này không liên quan đến cháu. Bà nội tin tưởng nhân phẩm của chúa, chuyện này khẳng định do Dương Tiêu làm.” Giọng điệu bà nội Đường kiên định nói.
Giờ khắc này, nghe được những lời này của bà nội Đường, Đường Mộc Tuyết cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Tin tưởng nhân phẩm của tôi?
Ngày hôm qua là ai hùng hỗ dọa người, hận không thể đưa tôi vào chỗ chết?
Mặt Đường Mộc Tuyết như tro tàn, cô đã không xa cầu nhiều như vậy. Cô cười khổ một tiếng: “Không cần phải nói, chuyện này do cháu làm, không có chút liên quan nào với Dương Tiêu.
Mọi người muốn gây phiền phức thì tôi chịu toàn bộ trách nhiệm, cứ như thế đi!”
“Hồ nháo!” Bà nội Đường tức giận phát run.
Đường Hạo cũng phát hỏa: “Đường Mộc Tuyết, đừng tưởng rằng có Lý Minh Hiên che chở cô thì cô không kiêng nễ gì.”
“Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết cô không phải dựa vào Lý Minh Hiên sủng hạnh cô sao. Trừ bỏ việc lấy lòng Lý Minh Hiên, có có thể làm gì?”
“Bà nội đã mở miệng, cô còn dám biện hộ cho tên phế vật Dương Tiêu kia. Cô tính làm bà nội tức chết sao?”
Nghe được đám người quát lớn, Đường Mộc Tuyết vô cùng khó hiểu. Tại sao cô lại liên quan đến Lý Minh Hiên rồi?
Đường Mộc Tuyết hồn nhiên không biết, Lý Minh Hiên không cho Đường Hạo sắc mặt tốt, không nhận anh ta làm người phụ trách hạng mục hợp tác.
“Mấy người nói chuyện gì vậy? Lý Minh Hiên? Lý Minh Hiên thì làm sao?” Vào giờ phút này, sắc mặt Dương Tiêu kinh ngạc đi đến: “Đây không phải là giờ đi làm sao? Bây giờ mới bảy giờ rưỡi, tại sao mọi người đến sớm như thế?”
Ngay sau đó Dương Tiêu nhìn về phía Đường Mộc Tuyết đau lòng nói: “Mộc Tuyết, tại sao em lại khóc? Có biết anh sẽ đau lòng hay không? Còn có, sáng sớm tinh mơ nói ngồi tù cái gì, không may mắn lắm đâu.”
Nhìn thấy Dương Tiêu đến, tất cả đám người nhà họ Đường ngây ngốc, tên phế vật này đến sao?
– ï Thân thể mềm mại của Đường Mộc Tuyết run lên, không thể tưởng tượng được nhìn người trước mặt.
Đường Hạo dẫn đầu phản ứng lại. Anh ta vênh váo tự đắc, tàn khốc quát: “Tên phế vật Dương Tiêu này, còn có mặt mũi đến đây. Người đến, nhanh chóng bắt lấy tên phế vật này cho tôi.”