Trở về phòng của mình, Cố Vi Vi cẩn thận giấu que thử thai đã dùng vào cặp sách, dự định ngày mai đi học tìm cơ hội phi tang vật chứng.
Cố Vi Vi thấp thỏm cả tiếng đồng hồ, kết quả lại là cô không hề mang thai. Vì vậy, sáng hôm sau liền thoải mái dậy sớm ăn sáng, lại còn vui vẻ mà chào hỏi Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm.
Phó Hàn Tranh không khỏi kinh ngạc mà nhíu mày, cô bé này mới hôm qua còn mặt nặng mày nhẹ, ngủ một giấc xong liền bình thường trở lại rồi sao?
"Tuần sau Kỷ Trình phải thi năng khiếu nên mấy hôm nay tôi sẽ phụ đạo dương cầm cho cô ấy, buổi tối mới về nhà." Cố Vi Vi thông báo.
"Ừm." Phó Hàn Tranh đáp.
Cố Vi Vi ăn mấy thìa cháo rồi xem đồng hồ, "Sắp muộn học rồi, tôi đi trước đây."
Phó Thời Khâm nhìn vẻ mặt của anh trai mình đang chăm chú dõi theo bóng lưng người ta đi ra ngoài, thở dài một tiếng rồi nhắc nhở.
"Anh, tại sao em lại có cảm giác không phải anh đang cưa cẩm bạn gái mà lại giống như một ông bố gà trống nuôi con thế nhỉ?"
Phó Hàn Tranh lườm hắn một cái rồi quay sang dặn dò dì Vương, đang dọn dẹp trong phòng bếp.
"Nói với Lucas là hắn có thể về nước được rồi."
"Đừng, không có Lucas thì em không sống nổi mất." Phó Thời Khâm phát hoảng mà rên rỉ.
Lucas là đầu bếp mà Phó gia mời từ nước ngoài tới, Phó Thời Khâm yêu thích nhất chính là tay nghề làm đồ ngọt của hắn.
Đối với tên hảo ngọt bậc nhất như Phó Thời Khâm mà nói, mất đi người đầu bếp hợp ý như vậy quả thực chính là muốn lấy mạng hắn.
Phó Hàn Tranh vẫn tao nhã dùng khăn giấy lau miệng rồi thản nhiên đứng dậy đi làm.
"Ngày mai cậu còn có chuyến công tác, đừng quên đấy."
Phó Thời Khâm oán hận mà thở dài, chắc chắn Phó Hàn Tranh là anh trai giả mạo rồi, bảo sao hắn chẳng cảm nhận được chút ấm áp của tình thân nào cả.
Buổi tối, lúc Phó Hàn Tranh dự tiệc xã giao xong quay về nhà trọ thì đã rất muộn rồi.
Phó Thời Khâm thấy anh trai mình nhìn chằm chằm cửa phòng Mộ Vi Vi, đê tiện bật cười mà nói.
"Anh có muốn em mở cánh cửa đó để anh vào trong ngủ không?"
Phó Hàn Tranh dời ánh mắt chăm chú của mình đi chỗ khác, thờ ơ đáp.
"Hay là chuyến công tác một tuần của cậu đổi thành một tháng đi?"
Phó Thời Khâm oan uổng muốn chết, "Chẳng qua là em thấy quan hệ giữa hai người cứ chẳng nóng chẳng lạnh không tiến triển thêm được chút nào nên mới có lòng tốt ra kiến nghị cho anh thôi mà."
"Ồ?" Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhíu mày.
"Phó lão tam đã nói rồi, hai bên nam nữ phải rút ngắn khoảng cách, giao lưu với nhau nhiều một chút chính là cách nhanh nhất để gia tăng tình cảm." Phó Thời Khâm nói.
Phó Hàn Tranh lại nhíu mày, "Rút ngắn khoảng cách?"
Phó Thời Khâm nhìn thoáng qua thân dưới của Phó Hàn Tranh rồi xấu xa cười.
"Rút ngắn khoảng cách còn 18cm là có thể giao lưu được rồi."
Phó Hàn Tranh dùng ánh mắt đầy khinh bỉ mà lườm hắn, đứng dậy đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Phó Thời Khâm lại hừ một tiếng, anh không cho phép người ta có bạn trai, không cho phép người ta chuyển ra khỏi nhà trọ.
Mục đích cuối cùng chẳng phải chính là muốn dùng 18 cm giao lưu với người ta hay sao, bây giờ còn giả vờ chính nhân quân tử cái gì chứ.
Sáng hôm sau, Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi cùng nhau ăn sáng rồi một người đi học, một người đi làm.
Vì buổi chiều Phó Thời Khâm phải đi công tác nên hắn quyết định ngủ nướng thêm một chút rồi mới bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Phó Thời Khâm vừa thu xếp đồ đạc vừa không quên mắng thầm ông anh trai ruột vô nhân tính của mình.
Dì Vương đang giúp bọn họ mang quần áo đi giặt, đột nhiên hoảng hốt chạy tới nói với hắn.
"Nhị thiếu gia, có phải Mộ tiểu thư… Mộ tiểu thư có thai rồi không?"
"Có thai sao? Cô ấy có thai cái gì cơ?" Phó Thời Khâm đang vội thu dọn đồ đạc, căn bản không hề để ý tới lời nói của dì Vương.
Dì Vương cầm tờ hóa đơn vừa mới tìm thấy trong túi áo của Mộ Vi Vi tới đưa cho hắn, "Nếu cô ấy không có thai thì tại sao lại mua thứ này chứ?"
Phó Thời Khâm nhận lấy tờ hóa đơn kia, vừa mới liếc mắt nhìn qua đã hoảng sợ tới nỗi suýt thì rơi cả tròng mắt ra ngoài.
"Ôi trời ạ!"
Hắn vô cùng kích động mà lấy điện thoại ra gọi cho Phó Hàn Tranh ngay lập tức, chuẩn bị báo cáo chuyện khẩn cấp cho anh trai.
Nhưng hắn gọi hai lần mà Phó Hàn Tranh cũng không chịu nghe máy.
Phó Thời Khâm nghiến răng nghiến lợi gửi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh: [Anh còn không chịu nghe điện thoại thì sẽ phải hối hận đấy!!!]