Phó Hàn Tranh không tin vào kết quả rõ mồn một trên mười mấy que thử thai kia, nhất quyết muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra cho bằng được.
Bọn họ đến bệnh viện đúng lúc gặp được Hà Trì vừa mới tan làm đang chuẩn bị ra về, vì thế Hà Trì liền dẫn bọn đi đến tìm đồng nghiệp làm ở khoa sản để kiểm tra.
Kết quả kiểm tra không hề bất ngờ, Cố Vi Vi không có thai.
Phó Hàn Tranh vẫn có chút không cam tâm, chưa chịu từ bỏ ý định mà quay sang hỏi Hà Trì.
"Cậu chắc chắn là thiết bị khám chữa bệnh của bệnh viện không có vấn đề trục trặc gì chứ?"
"Không phải do thiết bị khám chữa bệnh của bệnh viện chúng tôi có trục trặc mà là do bụng cô bạn gái bé nhỏ của cậu có trục trặc kìa." Hà Trì khoanh tay, không nhịn được mà bực mình.
"Cậu sốt ruột muốn có con đến thế thì về nhà mà cố gắng đi, kéo nhau đến bệnh viện làm cái gì chứ?"
Trước đây cả năm trời Phó Hàn Tranh cũng khó mà nhìn đến hắn một lần, bây giờ thì hay rồi, ngày nào cũng đưa Mộ Vi Vi đến bệnh viện, hắn sắp bị phiền chết rồi.
Cố Vi Vi mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài, "Bây giờ chúng ta có thể về nhà rồi chứ?"
Nhưng Phó Hàn Tranh lại không chịu đi mà nói với Hà Trì, "Kinh nguyệt của cô ấy không đều."
Hà Trì cắn răng, "Tôi là bác sĩ khoa ngoại thần kinh chứ không phải bác sĩ khoa sản."
Nói xong, hắn lại dẫn hai người Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi đến gặp đồng nghiệp chuyên khoa phụ khoa khám rồi lấy thuốc.
Lúc Phó Hàn Tranh đưa Cố Vi Vi về tới nhà trọ thì đã chín giờ tối.
Hai người cùng nhau ăn tối, sau đó Phó Hàn Tranh lại gọi cô tới phòng làm việc của anh làm bài tập.
Buổi chiều anh vì chuyện chuẩn bị dẫn Cố Vi Vi đi đăng ký kết hôn mà bỏ lỡ quá nhiều công việc, bây giờ phải xử lý bù cả đống tài liệu, còn phải thực hiện một cuộc đàm phán trực tuyến với đối tác nước ngoài.
Cố Vi Vi vẫn yên tĩnh ngồi đối diện làm bài như thường lệ, trong phòng làm việc vang lên tiếng thảo luận bằng tiếng Pháp, giọng nói của Phó Hàn Tranh trầm thấp, nghe rất có sức hút.
Trong lúc đàm phán, thỉnh thoảng anh lại liếc mắt nhìn cô gái đang vùi đầu vào làm bài tập ở đối diện mình, vừa mới kết thúc đàm phán trực tuyến liền hỏi cô.
"Làm xong chưa?"
Cố Vi Vi thành thật, "Những bài khác thì làm xong rồi, nhưng còn hai bài này thì không rõ lắm."
Phó Hàn Tranh đẩy tài liệu trước mặt mình sang một bên rồi đưa tay ra, "Đưa tôi xem một chút."
Cố Vi Vi liền đưa bài tập của mình cho anh rồi đi vòng qua bên kia chiếc bàn, lặng lẽ đứng bên cạnh Phó Hàn Tranh chờ anh kiểm tra bài tập của mình.
Một tay Phó Hàn Tranh nhận lấy bài tập, tay còn lại đặt lên eo cô rồi nhẹ nhàng kéo về phía mình, để Cố Vi Vi trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Trong khi Cố Vi Vi bị dọa sợ tới run cả người thì anh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu chỉ ra những chỗ mà cô làm sai.
Chỉ xong, anh lại giảng tới hai bài tập mà cô không biết làm kia.
Phó Hàn Tranh không giảng hết cách giải một lần rồi để cô tự làm mà vừa nói tới bước nào thì để cô làm bước đó rồi mới chuyển sang bước tiếp theo. Vì thế Cố Vi Vi chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh mà nghe giảng bài.
Nhưng hơi thở tràn ngập vẻ nam tính của Phó Hàn Tranh cứ từng đợt phả ra bên mặt cô khiến Cố Vi Vi càng lúc càng cảm thấy nóng lên, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa.
Cố Vi Vi nhìn mấy chỗ cô giải sai bị Phó Hàn Tranh chỉ ra kia, trên mặt đã hoàn toàn nóng bừng lên.
Vất vả lắm cô mới làm xong hai bài tập khó kia dưới sự hướng dẫn của anh.
Phó Hàn Tranh lại giúp cô kiểm tra thêm một lần nữa rồi xoa đầu cô tán thưởng, "Không còn sớm đâu, em nghỉ ngơi sớm một chút."
Cố Vi Vi gật đầu, thu dọn sách vở của mình, trước khi rời khỏi phòng làm việc còn thuận miệng nói một câu.
"Có muốn tôi pha cho anh một chén hồng trà không?"
"Ừm."
Vì thế, Cố Vi Vi thu dọn sách vở của mình xong thì lại tới phòng ăn rót một chén hồng trà mang đến thư phòng cho Phó Hàn Tranh. Cô đang định rời đi thì lại bị anh giữ tay lại.
"Give me a goodnight kiss."
Cố Vi Vi nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của Phó Hàn Tranh, không khỏi bối rối.
Được rồi, niệm tình hôm nay anh phụ đạo bài tập cho cô, lại còn vì cầu hôn cô mà bỏ lỡ một đống công việc.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu rồi nghiêng người duyên dáng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh.
Nhưng anh lại không chấp nhận nụ hôn này của cô mà đưa tay đỡ lấy sau đầu cô hôn sâu hơn.
Mãi tới khi điện thoại di động của Cố Vi Vi đổ chuông, Phó Hàn Tranh mới tiếc nuối buông môi cô ra, còn không nỡ để cô rời đi mà hôn một cái lên trán cô.
"Good night!"
Cố Vi Vi đỏ mặt rời khỏi phòng làm việc của anh rồi bắt máy.
Ở đầu dây bên kia, Kỷ Trình gào khóc kể lể, "Vi Vi, nam thần nhà tôi có con với người phụ nữ khác rồi."