Buổi trưa, đã một giờ rồi.
Phó Hàn Tranh còn đang trong cuộc họp với quản lý cấp cao của công ty, thảo luận về kế hoạch của mấy hạng mục quan trọng hợp tác cùng tập đoàn Will.
Mặc dù ai nấy đều đói tới hoa mắt chóng mặt nhưng lại chẳng có ai dám lên tiếng cả.
Mãi tới khi điện thoại di động của Phó Hàn Tranh đổ chuông, anh mới ra hiệu tạm dừng cuộc họp để nghe điện thoại.
"Tối hôm qua tôi có chuẩn bị bữa trưa cho anh rồi, sáng nay anh có mang theo không?"
"Ừm, mang rồi." Phó Hàn Tranh dịu dàng đáp.
Một đám cao quản vừa mới thở phào nhẹ nhõm kia không khỏi hoảng sợ mà quay phắt sang nhìn ông chủ của mình.
Trong buổi họp lúc nãy tổng giám đốc lạnh lùng như vậy, thế mà vừa nghe điện thoại thì cả sắc mặt lẫn giọng nói đều thay đổi.
Chất giọng dịu dàng như cơn gió xuân của tháng ba này so với lúc đang trong cuộc họp quả thực khác nhau một trời một vực.
Lẽ nào, người gọi điện thoại tới chính là cô bạn gái thần bí trong truyền thuyết của giám đốc sao?
....
"Thế anh đã ăn chưa?" Cố Vi Vi hỏi. Cô không yên tâm nên mới trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh.
"….Ăn ngay đây." Phó Hàn Tranh chột dạ.
"Còn có thuốc đau dạ dày nữa, anh nhớ phải uống thuốc đấy." Cố Vi Vi dặn dò.
Quả nhiên, không có ai nhắc nhở, anh lại quên ăn cơm uống thuốc rồi.
"Ừ." Phó Hàn Tranh mỉm cười, hỏi thêm, "Em ăn cơm chưa?"
"Tôi đang ăn." Cố Vi Vi trả lời, sau đó lại nghiêm giọng, "Mặc kệ bây giờ anh đang làm gì, ăn cơm rồi uống thuốc trước đi đã."
"Tôi biết rồi, buổi chiều nhớ về nhà sớm." Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ mỉm cười rồi cúp máy.
Mấy vị quản lý cấp cao đang có mặt trong phòng họp ngây ngốc mà nhìn vị tổng giám đốc lúc nào cũng nghiêm túc cẩn thận của mình cười tới ngọt ngào, thật không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ một chút rồi thông báo, "Ăn cơm trưa trước đi, nửa tiếng nữa tiếp tục."
Vì thời gian nghỉ ngơi rất ngắn nên bữa trưa của mọi người đều được trợ lý mang tới phòng họp, thuận tiện ăn xong lại họp tiếp.
Ai nấy đều đã đói tới nôn nóng, không thể chờ được nữa mà lấy hộp cơm của mình ra bắt đầu ăn trưa.
Đúng lúc đó, Từ Khiêm xách một chiếc túi giấy vào phòng rồi lấy hộp cơm màu hồng nhạt in hình Hello Kitty ra đặt trước mặt Phó Hàn Tranh.
"Ông chủ, bữa trưa và thuốc đau dạ dày của anh."
Phó Hàn Tranh gật đầu, uống thuốc dạ dày rồi mở hộp cơm ra.
Trong hộp cơm có một phần cháo củ từ vỏ quýt, một phần rau cải xào, một phần bí đỏ luộc và mấy nắm cơm được trang trí rất đáng yêu.
Mấy vị quản lý cấp cao kia trợn mắt há mồm mà nhìn bữa trưa của Phó Hàn Tranh, có một người đang gắp một miếng thịt kho tàu nhìn thấy hộp cơm kia mà run cả tay, làm rơi miếng thịt lên bàn.
Đây là…. cơm trưa cho trẻ em sao?
Cả phòng họp chỉ có mình Phó Thời Khâm là không kinh ngạc, tập trung vùi đầu ăn cơm, không thèm để ý tới hộp cơm Hello Kitty của Phó Hàn Tranh.
"Nhị thiếu, tổng giám đốc đang…. ăn cái gì thế?" Trưởng phòng chăm sóc khách hàng ngồi bên cạnh Phó Thời Khâm hiếu kỳ hỏi.
"Ăn bữa trưa."
"Tôi biết là bữa trưa, nhưng mà ở đâu ra thế?" người kia nhìn chằm chằm hộp cơm trưa tinh xảo đáng yêu của Phó Hàn Tranh.
Phó Thời Khâm nuốt một miếng cơm, liếc sang nhìn hắn đáp.
"Cơm trưa tình yêu của bạn gái anh ấy."
Trưởng phòng chăm sóc khách hàng và mấy vị quản lý cấp cao kia hiểu ra, chẳng trách hôm nay tâm tình của Tổng giám đốc lại tốt như vậy.
Trong buổi họp sáng nay, bản kế hoạch mà bọn họ đưa ra có tới ba chỗ có sơ sót, vậy mà Tổng giám đốc lại không hề nổi giận mà chỉ vạch ra vấn đề rồi yêu cầu bọn họ làm lại, thật khiến người ta khó tin.
Vì thế, trưởng phòng chăm sóc khách hàng lại kéo Phó Thời Khâm lại đề nghị.
"Nhị thiếu, để mọi người đều được sống dễ chịu hơn, anh bảo bạn gái của tổng giám đốc mỗi ngày đều làm cơm trưa tình yêu cho tổng giám đốc đi."
Chỉ cần tâm tình của BOSS đại nhân ngày nào cũng tốt như hôm nay thì bị họ ngày nào cũng có thể sống dễ chịu rồi.
Bọn họ đang mơ mộng về một tương lai tươi sáng thì cửa phòng họp lại bị một người đẩy ra.
Mạnh Như Nhã mặc một bộ đồ màu trắng được may riêng, xách theo hộp giữ nhiệt bước vào, đi thẳng tới bên cạnh Phó Hàn Tranh nói, "Phó tổng, bác gái dạy tôi nấu loại canh mà anh thích ăn nhất đây, anh nếm thử đi."
Nói xong liền cầm lấy hộp cơm trưa mà Phó Hàn Tranh đang ăn để sang một bên.