Phó Thời Dịch đọc sáu chữ mà Phó Hàn Tranh trả lời, bàn tay đang cầm điện thoại lập tức run lẩy bẩy.
Sau đó, vô cùng tội nghiệp gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
"Anh, em thật sự đã nghĩ tới tất cả biện pháp để từ chối rồi, nhưng đạo diễn cứ nhất quyết phải quay, em có thể làm gì khác chứ?
Ở đầu dây bên kia, Phó Hàn Tranh đang bận rộn làm việc, thờ ơ đáp một tiếng.
"Ồ?"
Phó Thời Dịch tiếp tục kể khổ, "Em đã cự tuyệt mấy lần rồi, đạo diễn vẫn yêu cầu quay, nói là như vậy mới có thể thể hiện được đặc điểm tính cách của nhân vật Đường Thiếu Kỳ."
"Hơn nữa, không phải em hôn cô ấy, mà là cô ấy hôn em…"
"Cho nên?" Giọng điệu của Phó Hàn Tranh trở nên lạnh nhạt.
Phó Thời Dịch hít một hơi thật sâu, cố gắng thuyết phục.
"Anh, trong lúc đóng phim gặp phải cảnh như vậy là chuyện rất bình thường."
"Cứ coi như hôm nay Mộ Vi Vi không đóng chung với em, mà là đóng cùng người khác thì cũng phải quay thôi, sau này ngoài cảnh hôn ra, còn phải đóng cảnh giường chiếu…"
Hắn còn chưa nói hết, điện thoại di động đã truyền tới giọng nói lạnh buốt của Phó Hàn Tranh.
"Cậu có còn muốn sống sót trở về không?"
"Muốn."
Bản năng muốn sống khiến Phó Thời Dịch không cần suy nghĩ liền lập tức trả lời.
"Vậy thì tự mình nghĩ cách đi." Phó Hàn Tranh nói.
Phó Thời Dịch thật oan muốn chết, anh hết không cho cô ấy đóng cảnh này lại không cho cô ấy đóng cảnh kia, thế thì cẩn thận nhốt cô ấy trong nhà đi, sao còn thả ra ngoài làm gì.
"Em không muốn quay, nhưng nếu cô ấy muốn thì sao, cô ấy nhất định muốn hôn em thì sao?"
Phó Hàn Tranh nghe xong, giọng nói càng lạnh hơn.
"Thế thì cậu thử xem?"
Vì Phó Hàn Tranh đang làm việc, nên mở loa ngoài trên điện thoại di động, Phó Thời Khâm cũng nghe được chuyện vừa rồi liền cười trên sự đau khổ của người khác.
"Thật đúng lúc, tôi tặng cho cậu một ngôi mộ còn trống, hay là năm nay cậu chuyển vào đi?"
Vì mỗi năm Phó Thời Khâm đều muốn đánh chết Phó Thời Dịch tám trăm lần, cho nên hắn đã mua một ngôi mộ từ sớm.
"Phó Thời Khâm, anh chờ đấy!" Phó Thời Dịch buồn phiền cúp máy.
Mặc kệ là hắn hôn Mộ Vi Vi, hay là Mộ Vi Vi hôn hắn.
Chỉ cần bọn họ đóng cảnh hôn, người chết nhất định sẽ là hắn.
So với Phó Thời Dịch, Cố Vi Vi lại bình tĩnh hơn nhiều.
Cô vừa trở về phòng rửa mặt xong, đang nghĩ ngày mai phải quay cảnh hôn như thế nào, thì Phó Hàn Tranh gọi điện thoại tới.
"Không cho phép em đóng cảnh hôn!"
"…"
Cố Vi Vi chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là tên em trai tay sai Phó Thời Dịch của anh đã báo cáo chuyện này rồi.
"Để trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, vẫn nên…"
"Trước khi đi, em đã bảo đảm như thế nào?" Phó Hàn Tranh cắt ngang lời cô.
Vì biết bộ phim điện ảnh này không có cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cho nên anh mới đồng ý để cô tham gia.
"Đây là cảnh vừa được thêm vào, hơn nữa tôi nghĩ…"
"Bộ phim điện ảnh này của em còn muốn chiếu không?" Phó Hàn Tranh lạnh giọng hỏi.
Đừng có nói cái gì mà diễn viên chuyện nghiệp với anh, anh không rộng lượng đến mức để bạn gái mình đóng cảnh hôn với người khác đâu.
Hơn nữa, còn công chiếu cho khán giả toàn quốc xem.
Cố Vi Vi bất đắc dĩ mà đỡ trán, cô không hề nghi ngờ, Phó Hàn Tranh hoàn toàn có bản lĩnh khiến cho bộ phim này không được ra rạp.
"Chúng tôi sẽ tận lực nói chuyện với đạo diễn."
Lúc này Phó Hàn Tranh mới không hỏi tới chuyện cảnh hôn nữa.
"Bao lâu nữa thì em đóng máy?"
Theo những phân cảnh của cô mà nói, sắp quay lại Đế Đô rồi.
"Khoảng một tuần nữa, trường học khai giảng tôi phải quay về đưa tin." Cố Vi Vi đáp.
"Được, em nghỉ sớm đi." Phó Hàn Tranh cúp máy, tiếp tục làm việc.
Cố Vi Vi đặt điện thoại xuống, suy nghĩ cả một buổi tối ngày mai làm thế nào để diễn cảnh hôn.
Phó Thời Dịch cũng khổ sở cả một buổi tối, sáng hôm sau hai người không hẹn mà cùng đi tìm đạo diễn và biên kịch.
Nhưng, nói đến rách cả môi, đạo diễn Dịch An và biên kịch vẫn kiên quyết phải quay cảnh này.
"Cậu đã quay cảnh hôn cảnh giường chiếu với nhiều người như vậy rồi, Mộ Vi Vi hôn cậu một cái thì hôn chết cậu được chắc?"
Phó Thời Dịch: Có thể!