Cố Vi Vi tháo cà vạt của Phó Hàn Tranh ra xong liền dứt khoát ném nó xuống đất rồi tiếp tục lần lượt cởi từng khuy áo sơ mi của anh.
"Nói nhiều như vậy, cuối cùng chẳng phải vẫn là anh muốn cùng tôi lên giường hay sao?"
Phó Hàn Tranh vừa nghe câu này của Cố Vi Vi liền giữ lấy bàn tay cô, ngăn cản cô tiếp tục làm càn.
Cố Vi Vi ngước mắt lên nhìn anh, "Anh muốn làm bao nhiêu lần thì mới chịu buông tha cho tôi? Năm lần? Hay mười lần đây?"
Nói tóm lại, chẳng phải là sau buổi tối mà Mộ Vi Vi ngủ với hắn, hắn được đà lấn tới liền bắt đầu có hứng thú với cơ thể của cô sao.
Phó Hàn Tranh chậm rãi buông tay cô ra rồi lại nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hé môi đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp như hoa của Cố Vi Vi, triền miên không dứt....
Phòng khách vốn đang chìm trong yên lặng bắt đầu vang lên những tiếng thở dốc ngắt quãng, bầu không khí cũng dần dần trở nên mê hoặc.
Hơi thở nóng bỏng và bá đạo của Phó Hàn Tranh xâm chiếm mọi giác quan của Cố Vi Vi, như thể đến cả linh hồn của cô mà anh cũng muốn ăn sạch sẽ, hôn đến tê dại cả đầu lưỡi.
Trong lúc chìm đắm trong nụ hôn sâu của Phó Hàn Tranh, Cố Vi Vi vốn đang ngồi trên đùi anh lại biến thành nằm bên dưới người anh từ bao giờ, bị anh áp sát trên ghế sofa.
Cuối cùng Phó Hàn Tranh cũng chịu buông tha cho đôi môi đã bị hôn tới sưng đỏ cả lên của Cố Vi Vi, sau đó lại ôn nhu mà đặt những nụ hôn dày đặc lên mặt cô, không quên cả chóp mũi cao, mỗi hành động đều rất dịu dàng như thể đang đối xử với bảo vật quý giá của anh vậy.
Cố Vi Vi không chống cự mà để Phó Hàn Tranh tiếp tục nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, đôi môi khẽ lướt qua bên gò má cô rồi dùng chất giọng trầm thấp nói từng chữ thật rõ ràng.
"Em nghĩ chỉ cần dùng năm lần hay mười lần là đã có thể đuổi tôi đi được rồi sao?"
Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm đang gần trong gang tấc của Phó Hàn Tranh, ngả ngớn mà cười thành tiếng.
"Cho nên ý anh là muốn bao nuôi tôi lâu dài sao?"
Chẳng biết từ lúc này mà đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Phó Hàn Tranh đã thu hết hàn khí, khoảnh khắc này nó đột nhiên trở nên trong suốt như rượu ngon đã được ngâm thật lâu năm, không khỏi khiến người khác vừa nhìn đã say.
"Mộ Vi Vi, điều tôi muốn ….. là cả đời này."
"Cả đời thì quá dài rồi, anh không chán thì tôi cũng sẽ chán mà thôi." Cố Vi Vi không ngẩng đầu lên nên không nhìn thấy ánh mắt của Phó Hàn Tranh lúc này.
Ánh mắt trong vắt kia của anh giờ lại hơi trầm xuống, dường như còn có chút giận dữ.
"Cho nên chỉ cần ba năm thôi là được rồi, anh cho tôi nhà ở, xe hơi và thẻ ngân hàng, tôi sẽ ngủ cùng anh." Cố Vi Vi vẫn không nhìn thấy anh đang tức giận mà cứ nói tiếp.
Phó Hàn Tranh thì lại nhìn thẳng vào cô mà nói từng câu từng chữ.
"Đây không phải thứ mà tôi muốn."
Vậy anh còn muốn gì chứ?" Cố Vi Vi giễu cợt, lạnh lùng mỉm cười mà hỏi, "Muốn tôi phải thích anh, yêu anh sao?"
Phó Hàn Tranh: "Không được sao?"
"Trước đây thì anh đuổi tôi cút ra khỏi Phó gia, bây giờ tôi cút rồi anh lại muốn tôi quay về?" Cố Vi Vi cười nhạo, lại tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng mà nói, "Xin lỗi, cút xa như vậy rồi, không về nữa."
Phó Hàn Tranh bị cô nói như vậy liền không còn gì để phản bác, lúc trước đúng là chính anh đã đuổi cô ra ngoài, bây giờ lại muốn kéo cô về giữ chặt bên cạnh mình.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh lại xuất hiện hai suy nghĩ mâu thuẫn với nhau.
Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh đột nhiên yên lặng đăm chiêu liền thiếu kiên nhẫn, co hai vai lại mà giục.
"Muốn làm thì cũng nhanh lên một chút đi, tôi cởi quần áo ra rồi, đang rất lạnh đấy."
Vừa nói dứt lời, Phó Hàn Tranh lập tức bế cô lên, đi về phía phòng ngủ của cô.
Cố Vi Vi cắn răng, tuy quần áo là do cô tự cởi, lời cũng là do cô tự nói.
Nhưng bây giờ đến lúc cần tới sự quyết tâm thì cô lại bắt đầu sợ.
Dù sao thì người từng ngủ với hắn là Mộ Vi Vi chứ không phải cô.
Hơn nữa mặc dù trước đây cô có cảm tình với Cố Tư Đình nhưng lại vướng phải sự phản đối của Cố phu nhân và người của Cố gia.
Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể tiến triển đến giai đoạn ôm hôn chứ chưa từng dám vượt quá giới hạn lần nào.
Cho nên Cố Vi Vi không hề có kinh nghiệm về mặt này.
Thế nhưng, sau khi đặt cô lên giường, Phó Hàn Tranh lại dùng chăn đắp kín cả người cô, chỉ để Cố Vi Vi ló mỗi cái đầu ra nhìn anh.
"Vi Vi, em đừng khiêu khích khả năng kiềm chế của tôi thêm một lần nữa."
"..."
Cố Vi Vi mở to mắt mà nhìn Phó Hàn Tranh, vậy là anh không định ngủ với cô sao?
"Đừng tiếp tục để tôi thấy em dây dưa cùng người đàn ông khác thêm lần nào nữa."
Phó Hàn Tranh nói những lời này xong liền đứng dậy mà rời đi.
Cố Vi Vi nằm im trên giường, nghe tiếng cửa chính được mở ra rồi đóng lại, đến lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc là tên đó muốn thế nào đây?
Cố Vi Vi cô đã cởi hết quần áo trên người ra rồi, rõ ràng là lúc nãy hắn ta cũng đã bắt đầu có chút cảm giác rồi, vậy mà cuối cùng lại chỉ bế cô lên giường rồi lập tức rời đi là thế nào?