Mấy ngày sau, mỗi lần có cơ hội, Phó Thời Dịch lại thay Phó Thời Khâm kết thù kết oán.
Mấy ngày liên tiếp đều quay phân cảnh của Đường Thiếu Kỳ, cuối cùng cũng đến cảnh cuối cùng.
Đường Thiếu Kỳ cấu kết với Kim Quốc, giết chết một vị tướng quân của Nam Đường, cũng là một trong những hung thủ trong vụ Đường gia diệt môn năm đó.
Cố Trường Phong liên thủ cùng Lâm Thanh Tuyết, từ trong bóng tối đánh bại âm mưu lật đổ Nam Tống của Kim Quốc.
Đường Thiếu Kỳ bị các phe phái nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên truy sát, nàng hẹn Cố Trường Phong đến đình Thập Lý quyết một trận sinh tử.
Đình Thập Lý, nằm trên vách núi, đứng trong đình có thể quan sát được cảnh vật trong vòng mười dặm.
Đường Thiếu Kỳ giống hệt năm đó, một mình cô độc đứng trong đình chờ Cố Trường Phong.
Năm đó, nàng đã ở đây chờ cả một ngày, chàng thất hẹn.
Hôm nay, chàng tới rồi, nhưng lại là tới để lấy mạng nàng.
"Cố Trường Phong, năm đó… tại sao chàng không tới?"
"Chuyện đã đến nước này, ngươi và ta cần gì nhắc lại chuyện năm đó?" Cố Trường Phong rút kiếm chỉ vào bóng lưng Thiếu chủ Đường Môn, gằn từng chữ mà nói.
"Món nợ máu mấy chục mạng người của phái Huyền Nguyên, hôm nay ngươi nên trả rồi."
Đường Thiếu Kỳ khẽ cười tự giễu, chầm chậm rút binh khí của mình ra, khi xoay người lại toàn thân liền nổi lên sát khí.
Hai người đứng trước ngôi đình mà chém giết, đình Thập Lý bị kiếm khí mạnh bạo làm đổ sụp.
Cuối cùng, Đường Thiếu Kỳ thua, ngã xuống một vũng máu lớn.
Nàng thoi thóp, nở nụ cười xinh đẹp.
"Cố Trường Phong, chàng thắng rồi."
...
Cố Trường Phong mai táng cho nàng tại đình Thập Lý trên núi, mãi đến nhiều năm về sau chàng mới vô tình nghe được chuyện từ giang hồ rằng.
Thiếu chủ Đường Môn, xưa nay không phải nam nhi, mà là một nữ tử khuynh thành tuyệt diễm.
Đạo diễn hài lòng cầm loa phóng thanh lên, "Đường Thiếu Kỳ đóng máy!"
Nhân viên trong đoàn kịch nổ pháo, không ngừng vỗ tay chúc mừng.
Cố Vi Vi từ dưới đất đứng dậy, lau vết máu giả trên mặt đi, nói cảm ơn với từng nhân viên.
"Cô quay về thì nghỉ ngơi cho tốt hai ngày tới đi, đến giai đoạn quảng bá phim lại phải chịu cực khổ đấy." Đạo diễn Dịch An dặn dò.
"Được, chúng ta gặp lại ở Đế Đô."
Cố Vi Vi mỉm cười nói tạm biệt, chạy tới tổ hóa trang tẩy trang thay quần áo.
Sáng nay cô đã thu dọn hành lý xong xuôi cả rồi, về tới khách sạn lấy hành lý xong Cố Vi Vi liền đến thẳng sân bay bay về Đế Đô.
Lúc Cố Vi Vi về tới Đế Đô thì trời cũng đã sáng rồi, cô và trợ lý lấy hành lý, vừa mới khởi động điện thoại di động thì Phó Hàn Tranh liền gọi tới.
"Xuống máy bay rồi?"
Cố Vi Vi ngẩn người chẳng cần nghĩ cũng biết là tên miệng rộng Phó Thời Dịch lại báo cáo chuyện cô quay về Đế Đô cho anh trai hắn rồi.
"Ừm, vừa mới lấy hành lý."
"Em tới cửa VIP đi, tôi đang ở chỗ đó." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi cúp máy, tạm biệt trợ lý, một mình đẩy hành lý về phía cửa VIP.
Quả nhiên, liền nhìn thấy Phó Hàn Tranh mặc một bộ đồ thể dục đang chờ ở cửa VIP, dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như vậy.
Phó Hàn Tranh bước tới đẩy hành lý giúp cô, "Em về sớm, tại sao không nói?"
Nếu không phải Phó Thời Dịch báo cáo tình hình cho anh, anh cũng không biết hôm nay cô sẽ quay về.
"Tôi đang rất đói, rất buồn ngủ." Cố Vi Vi vô cùng đáng thương mà nhìn Phó Hàn Tranh.
Quả nhiên, Phó Hàn Tranh liền không hỏi nữa, dẫn cô tới bãi đỗ xe.
Vừa mới lên xe, cô liền nhìn thấy Phó Thời Khâm đang ngồi bên trong, tay ôm tập tài liệu kế hoạch, vừa nhìn thấy cô liền tức tới nghiến răng ken két.
"Ngày mai về không được à, cô nhất định phải bay về trong đêm làm gì."
Hại hắn bận như vậy, còn phải đi làm tài xế cho bọn họ.
Phó Thời Khâm không nói câu gì còn tốt, đằng này hắn vừa lên tiếng liền khiến Cố Vi Vi nhớ tới mấy chuyện kết thù kết oán gần đây Phó Thời Dịch kể.
"Nhị thiếu, nghe nói trước đây anh nói nhìn tôi giống yêu quái, ăn nhiều hơn cả heo?"
"…" Khóe miệng Phó Thời Khâm méo xệch đi.
Phó lão tam, cậu có gan thì đừng có quay về!
"Còn nói ngực tôi nhỏ, ai nói với anh là ngực tôi nhỏ hả?" Cố Vi Vi giận dữ hỏi hắn.
"Không nhỏ." Phó Hàn Tranh nói.
"Tôi có hỏi anh đâu!" Cố Vi Vi lườm Phó Hàn Tranh.
Phó Thời Khâm: "…"