Trong bóng tối, hai người giữ khoảng cách thân mật, hô hấp quấn quýt.
Cố Vi Vi gấp gáp cắn răng, một chút cảm động vì chuyện Phó Hàn Tranh từ xa như vậy chạy tới đây tổ chức sinh nhật cho cô, cũng bị cái hôn này của anh, hôn sạch sành sanh.
Phó Hàn Tranh không đợi nổi sự phối hợp của Cố Vi Vi nữa, đưa tay vào trong áo phông của cô, khiến Cố Vi Vi sợ tới há hốc miệng.
Phó Hàn Tranh hôn vừa mãnh liệt lại triền miên, Cố Vi Vi chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.
Một tay Cố Vi Vi giữ lấy bàn tay đang đặt trên eo mình của Phó Hàn Tranh, không dám bỏ ra sợ anh lại sờ loạn.
Nhưng đôi môi ôn nhu của Phó Hàn Tranh, như thể mang theo hương rượu, khiến Cố Vi Vi muốn say.
Rất lâu sau, cuối cùng Phó Hàn Tranh cũng lý trí rời khỏi môi cô, ôm chặt cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán và tóc cô.
Hơn một tháng nay, tối nào cũng chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại ngắn ngủi.
Giây phút này, cuối cùng cũng có thể ôm cô vào lòng, anh không muốn buông tay một giây nào cả.
Cố Vi Vi vùi đầu trong lồng ngực Phó Hàn Tranh, để anh tùy ý ôm cô một lúc lâu rồi nói.
"Cảm ơn anh, tới đây tổ chức sinh nhật cho tôi."
Mặc dù, đây không phải ngày sinh nhật thật sự của cô.
Phó Hàn Tranh vừa tan làm liền chạy tới đây, mất bốn, năm tiếng đồng hồ, muốn chúc mừng sinh nhật cô trước 12 giờ.
Cô mà nói không cảm động, là giả.
"Em không chịu quay về, tôi không đến đây thì cũng đâu còn cách nào khác?"
Phó Hàn Tranh buông cô ra, bật đèn trong phòng lên, sau đó đưa món quà được đóng gói tinh xảo cho cô.
Cố Vi Vi chột dạ nhận thấy quà sinh nhật, hỏi.
"Cái đó… anh đã ăn cơm tối chưa, hay là tôi mua cho anh chút điểm tâm nhé?"
"Tôi ăn trên máy bay rồi."
Phó Hàn Tranh nói xong, liền cởi áo khoác của mình đặt lên lưng ghế, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa.
Một lát sau, lại quấn một chiếc khăn tắm bước ra.
Da thịt khỏe khoắn còn đọng lại vài giọt nước, cơ bụng săn chắc lại rõ nét, gợi cảm đến mức Cố Vi Vi không dám nhìn thẳng.
Cố Vi Vi lúng túng quay mặt nhìn vào tường, đưa áo tắm cho anh.
"Tôi không có quần áo anh có thể mặc được, chỉ có cái này thôi, hay là để tôi đi tìm Tam thiếu mượn cho anh một bộ đi."
"Tôi không mặc đồ của cậu ta" Phó Hàn Tranh nhận lấy áo choàng tắm rồi mặc vào, đúng lúc đó điện thoại di động đổ chuông.
Cố Vi Vi thừa dịp Phó Hàn Tranh nghe điện thoại, tranh thủ đi rửa mặt, thay đồ ngủ.
Đến khi cô ra khỏi phòng tắm, Phó Hàn Tranh đã lên giường nằm nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
Cố Vi Vi rón rén chui vào chăn, nằm sát mép giường, quay lưng về phía Phó Hàn Tranh.
Cô vừa mới nằm xuống sau lưng liền truyền tới giọng nói trầm thấp.
"Lại đây."
Cố Vi Vi thở dài, trở người lăn vào trong lòng Phó Hàn Tranh.
"Anh bay mất bao nhiêu lâu?"
"Năm tiếng." Phó Hàn Tranh híp mắt trả lời.
Cố Vi Vi gật đầu, trong lòng có chút băn khoăn.
Anh bận rộn như vậy, còn phải bay qua bay lại mười tiếng đồng hồ để mừng sinh nhật cùng cô, thật sự không dễ dàng.
Cố Vi Vi bỗng nhiên nhớ tới, chuyện lần trước Phó Thời Dịch nói nửa chừng, liền hỏi.
"Lần trước anh nói, khi nào gặp mặt, sẽ nói cho tôi tại sao anh lại thích tôi, bây giờ có thể nói rồi chứ."
Phó Hàn Tranh im lặng một chút rồi hỏi, "Thích thì chính là thích thôi, làm gì có tại sao?"
"Sao lại không có được chứ?" Cố Vi Vi vẫn không tin, cô không tin có chuyện vô duyên vô cớ mà nảy sinh tình cảm.
"Em muốn biết như vậy, để làm gì chứ?" Phó hàn Tranh mở mắt ra, nhìn vẻ mặt tò mò của Cố Vi Vi, nói thẳng suy nghĩ của cô ra.
"Em biết tại sao rồi, sau đó lại nghĩ trăm phương nghìn kế đòi chia tay tôi sao?"
"Tôi…"
Cố Vi Vi không còn gì để nói, cô thật sự nghĩ như vậy.
"Em mà lại nói đến hai chữ chia tay, vậy…"
Cố Vi Vi nhíu mày, "Vậy thì làm sao?"
"Vậy thì chúng ta kết hôn sinh con trước."