Sau bữa cơm tối, Phó Hàn Tranh liền vào phòng làm việc nói chuyện điện thoại, bận rộn tới mức không hề bước chân ra ngoài.
Cố Vi Vi chuẩn bị cơm trưa cho Phó Hàn Tranh ngày mai mang tới công ty xong cũng trở về phòng của mình đọc sách một chút rồi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, bốn người khó khăn lắm mới có thể thức dậy được.
Bọn họ cùng nhau ăn sáng rồi người phải đi làm thì chuẩn bị đi làm, người phải tới trường thì chuẩn bị tới trường.
Vì phải đi bộ ra ngoài một đoạn để đón xe buýt đến trường nên Cố Vi Vi không xuống bãi đỗ xe với ba người kia mà lại đi ngang qua hoa viên trước nhà trọ để tới trạm xe buýt.
Cô vừa ra khỏi nhà trọ liền bị tán hoa tử đằng rực rỡ như một áng mây màu tím dọa tới sợ hết hồn.
Chiều hôm qua lúc cô tan học về nhà, rõ ràng hoa viên vẫn chưa biến thành như vậy cơ mà.
Rốt cuộc là cô đang nằm mơ, hay là…
Cố Vi Vi đứng dưới tán hoa tử đằng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười đứng sau lưng mình.
"Đây là…."
"Em thích không?" Phó Hàn Tranh bước tới gần cô, dịu dàng cười hỏi.
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch cũng đang chuẩn bị ra ngoài, thấy Phó Hàn Tranh không lên xe mà lại đi theo Cố Vi Vi ra ngoài nên cũng hiếu kỳ mà đi theo hai người bọn họ tới đây.
Vừa trông thấy hoa viên bị thay đổi hoàn toàn thành vẻ kinh diễm này, hai người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm đau lòng thay người kia một giây.
Đây không phải là hoa viên nữa rồi, đối với bọn họ mà nói, đây chính là một màn cẩu lương cực phẩm xa hoa.
"Tôi còn thắc mắc tại sao tối hôm qua anh ấy lại ném một đống công việc cho tôi xử lý, hại tôi tăng ca suốt đêm, anh ấy thì lại ở lì trong phòng làm việc nửa đêm nửa hôm còn chỉ huy người ta làm cái gì thế không biết…." Phó Thời Khâm tức muốn phát khóc.
Thì ra đêm qua anh ấy bận rộn chỉ huy người ta cải tạo hoa viên nên mới hại hắn phải một mình tăng ca cả đêm.
Bây giờ lại còn ân ân ái ái trước mặt hắn.
Phó Thời Dịch nghiêng đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của Phó Thời Khâm, cố tình cười trên sự đau khổ của người khác mà ngân nga hát.
"Chà, trước mặt một màn cẩu lương lạnh lẽo, hòa lẫn một trận nước mắt ấm áp…"
Xem ra, thiên phú cưa cẩm vốn có trong người đại ca lạnh lùng nghiêm túc của bọn họ được kích hoạt rồi….
Cố Vi Vi ngắm giàn tử đằng được trồng thành một hành lang thật dài, trên mặt muốn bao nhiêu phức tạp liền có bấy nhiêu phức tạp.
Hôm qua nói cô thích hoa tử đằng, chẳng qua chỉ là để ngăn Phó Hàn Tranh lại mua hoa tặng cô, chứ không phải muốn anh đem hoa viên dưới lầu trồng thành một giàn tử đằng lớn như vậy.
"Trong một buổi tối mà anh biến hoa viên thành như vậy, không sợ làm phiền người dân sao."
"Cô yên tâm đi, cả tòa nhà này chỉ có chúng ta sống mà thôi." Phó Thời Dịch lập tức thay đại ca nhà mình giải thích.
Nơi mà bọn họ muốn ở, sao có thể để người khác sống chung chứ.
Phó Hàn Tranh vẫn cố chấp hỏi cô, "Em có thích không?"
Cố Vi Vi ngẩng đầu nhìn giàn hoa tử đằng màu tím bên trong còn lấp ló màu xanh kia, đáp.
"….Thích."
Anh biến hoa viên thành như vậy, cô còn dám nói không thích chắc?
Phó Hàn Tranh hái xuống một chuỗi hoa tử đằng đưa cho cô.
"Em thích là được rồi."
Phó Thời Dịch đứng một bên quan sát, nhiều chuyện xen vào một câu.
"Thích thì hôn một cái đi."
Cố Vi Vi bối rối tới đỏ cả mặt, "Chuyện đó… tôi muộn học rồi, mấy người cũng mau đi làm đi.
Phó Hàn Tranh có chút mất mát mà thở dài, như thể vừa bị chuyện gì làm tổn thương vậy.
"Bạn trai cô bận rộn cả một buổi tối chuẩn bị món quà này cho cô, cô nhất định không chịu tặng người ta một nụ hôn cảm kích sao?"
Phó Thời Khâm đứng bên cạnh hắn nghe xong thì lại khinh thường nghĩ, phải đấy, anh thì bận rộn cả buổi tối để cưa cẩm bạn gái, bỏ lại em trai ruột của mình thay anh giải quyết công việc cả một buổi tối.
Anh có nghĩ tới cảm nhận của người em trai này không vậy?
Cố Vi Vi hơi cúi đầu xuống, vừa nghĩ tới yêu cầu của Phó Thời Dịch đã ngượng tới đỏ bừng cả hai má.
Cô nhìn xung quanh một chút, thấy hai anh em Phó Thời Khâm còn đang nhìn chằm chằm bọn họ, lại càng không thể động thủ nổi.
Phó Hàn Tranh tinh tế liếc hai người kia một cái, Phó Thời Dịch rất thức thời mà lập tức quay mặt đi, còn mạnh tay xoay luôn cái tên không hiểu chuyện Phó Thời Khâm kia nhìn sang hướng khác.
"Chúng tôi không nhìn thấy gì cả, hai người hôn nhanh lên một chút đi, còn không chịu hôn thì sẽ muộn thật đấy."