Cùng lúc đó, trong phòng làm việc, Phó Hàn Tranh cũng vừa mới nhận được báo cáo của Raymond.
"Ông chủ, chuyện mà anh phân phó tôi đã điều tra rõ ràng rồi, gần đây tập đoàn Long Thăng đang cạnh tranh với các doanh nghiệp khác để giành lấy một hạng mục lớn trong tay Thiên Thịnh, hôm nay bọn họ vừa mới ký kết thành công rồi."
Phó Hàn Tranh đóng cửa phòng làm việc lại, "Còn gì nữa không?"
Raymond thật sự không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên ông của hắn lại quan tâm đến chuyện của tập đoàn Long Thăng, thế nên vừa mới sáng sớm hắn đã đặc biệt gọi điện thoại hỏi Từ Khiêm, Từ Khiêm lại chỉ nói cứ lưu ý mấy chuyện có liên quan đến Mộ Vi Vi là được.
"Bọn họ vì muốn ký hợp đồng với Vương Vệ Đông của Thiên Thịnh." Raymond do dự một chút nhưng vẫn nói tiếp, "Nên bày kế muốn đem Mộ tiểu thư cho Vương Vệ Đông, nhưng mà tối hôm qua Mộ tiểu thư vừa đến khách sạn không lâu lại chạy đi mất, ngược lại biến thành phu nhân của Lê Gia Thành, Chu Mỹ Cầm và Vương Vệ Đông cùng nhau ở lại khách sạn đến buổi trưa ngày hôm nay mới rời đi.
Còn nữa….. chiều nay Vương Vệ Đông đã phái người đi điều tra hành tung của Mộ tiểu thư rồi."
Phó Hàn Tranh nghe xong, trầm mặc mất một lúc rồi mới lên tiếng ra lệnh.
"Bắt đầu từ ngày mai sắp xếp người tới chỗ cô ấy, bảo đảm an toàn."
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn không muốn sơ suất để lặp lại thêm lần nữa.
Người mà hắn đã chạm vào lại bị kẻ khác dòm ngó, thật khiến hắn không thể yên tâm được.
Raymond rất tò mò, tại sao ông chủ của hắn đột nhiên lại quan tâm tới Mộ Vi Vi đến mức này nhưng không dám trực tiếp hỏi thẳng hắn.
"Vâng, tôi lập tức sắp xếp ngay."
Phó Hàn Tranh nghe điện thoại xong thì rời khỏi phòng làm việc, đúng lúc Cố Vi Vi cũng vừa từ trong phòng đi ra ngoài chuẩn bị vào bếp nấu bữa tối. Cố Vi Vi thấy hắn vẫn đang ở đây liền ngây người tại chỗ mất mấy giây.
"Phó tổng, anh…. không về nhà sao?"
"Sáng sớm ngày mai còn phải đi công tác."
Tuy Cố Vi Vi cảm thấy phải ở chung dưới một mái nhà với Phó Hàn Tranh chẳng thoải mái chút nào nhưng tốt xấu gì thì hôm qua người ta cũng đã tự mình chăm sóc cô cả đêm rồi.
Hơn nữa đây cũng là địa bàn của hắn, Phó Hàn Tranh mà không chủ động rời đi thì cô cũng không thể đuổi hắn đi được.
Vì thế, Cố Vi Vi đành mở tủ lạnh ra xem qua một chút rồi nói.
"Hôm nay tôi không mua thức ăn nên có thể bữa tối sẽ phải ăn mì đấy, anh không để ý chứ?"
"Không sao." Phó Hàn Tranh nói xong cũng không có ý định quay về phòng làm việc.
Hắn cứ đứng một bên chăm chú nhìn theo bóng lưng đang bận rộn trong bếp như thể đang chờ đợi điều gì đó vậy.
Cố Vi Vi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy có chút mất tự nhiên, khiến cô phải quay đầu lại liếc hắn tới mấy lần.
Chẳng lẽ là do hắn đói rồi, đang sốt ruột chờ ăn cơm sao?
"Nếu anh đói bụng thì trong tủ lạnh vẫn còn bánh mì đấy, hay là anh ăn một ít trước đi?"
Phó Hàn Tranh đợi cả nửa ngày trời mà vẫn không thấy Cố Vi Vi chủ động nhắc tới chuyện kia nên đành hỏi trước, "Vi Vi, chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
Cố Vi Vi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hôm qua là hắn tự ý đưa cô tới bệnh viện chứ không phải do cô nhờ vả gì hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng là có ý tốt.
Hơn nữa hắn không chỉ đích thân đưa cô đến bệnh viện mà còn hạ mình chăm sóc cô cả một đêm, cô cũng nên làm gì đó mà cảm ơn người ta mới đúng.
Thế nên Cố Vi Vi lau sạch tay rồi đi về phía Phó Hàn Tranh đang đứng, rất trịnh trọng mà cúi gập người xuống.
"Phó tổng, hôm qua cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện."
Nhưng mà hành động bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc cực kỳ khoa trương của cô lại không hề khiến Phó Hàn Tranh vui vẻ hơn chút nào, thay vào đó là vẻ mặt không nói nên lời của hắn.
"Chuyện tôi nhắc tới không phải chuyện này."
"....."
Cố Vi Vi mờ mịt chẳng hiểu gì cả, lẽ nào cô cảm ơn chưa đủ chân thành hay sao?"
"Chuyện bị người ta hạ thuốc, cô không có gì muốn nói sao?"
Phó Hàn Tranh nhắc nhở.
Trên đường từ bệnh viện quay về nhà trọ hắn đã chờ cô chủ động lên tiếng, kết quả là đến tận lúc đã về đến nơi rồi mà cô vẫn không nói tới nửa chữ.
Cố Vi Vi khó hiểu mà nhìn người đàn ông có vẻ như đang tức giận kia, "Chỉ là xui xẻo gặp phải một chút phiền phức mà thôi, tự tôi lo được."
Mối quan hệ giữa bọn họ không phải là kiểu mà cô có thể đi tìm hắn kể khổ rồi dựa dẫm.
Phó Hàn Tranh khẽ mím môi rồi quay người đi vào phòng làm việc. Chẳng lẽ là do trước đây khi đuổi cô ra khỏi biệt thự Thiên Thủy hắn đã quá hung dữ rồi sao?
Cho nên cô vì sợ hắn mà đến tận bây giờ vẫn kiên quyết giữ khoảng cách với hắn.