Màn đêm dần dần buông xuống, bên trong câu lạc bộ trở nên trang trọng hẳn nhờ những ánh đèn rực rỡ. Khách mời dự tiệc linh đình, sự náo nhiệt không hề bị chuyện của mẹ con Mạnh gia phá hỏng.
Minh Tông Viễn không thích xã giao với người khác, vì thế liền đợi trong hoa viên cùng đám trẻ trong nhà, để Minh thiếu phu nhân ra ngoài tiếp khách.
"Phó phu nhân, hình như cô cũng quen biết vị Mộ tiểu thư đó thì phải?"
Minh thiếu phu nhân thấy cha mình có vẻ rất muốn ghép đôi cô bé kia với con trai mình thì vô cùng tò mò về Mộ Vi Vi, nhưng chuyện huyên náo hôm nay cũng có liên quan đến cô bé này khiến trong lòng Minh thiếu phu nhân thật sự có chút không được thoải mái.
"Là con gái của một vị cố nhân, không còn người thân nên lão phu nhân mới thiện tâm mà thu dưỡng ở Phó gia."
Tuy Phó phu nhân không quá yêu thích Mộ Vi Vi nhưng cũng không phải hạng người nói xấu sau lưng người khác mà tự biến bản thân mình thành kẻ không có giáo dục.
Hơn nữa, nếu Mộ Vi Vi thực sự thành một đôi với Minh Diệp thì cũng sẽ từ bỏ tâm tư với Hàn Tranh, Phó gia bọn họ có lẽ cũng vì thế mà sẽ tránh được một mối phiền phức.
Trong vườn hoa lúc này, Cố Vi Vi vốn là bị người ta lừa tới cuộc ra mắt này nên đang cảm thấy cực kỳ lúng túng nhưng Minh Diệp lại là một quý ông rất tinh tế, nói chuyện hài hước, chăm sóc ba cô nhóc Trung học rất chu đáo, tỉ mỉ.
Hơn nữa, hắn còn để ý đến chuyện Cố Vi Vi bị cảm nên cổ họng có chút không thoải mái, cố ý chuẩn bị đồ uống nóng cho cô.
Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện rất vui vẻ, dần dần cảm thấy đây không phải là một buổi ra mắt đầy ngượng ngùng nữa mà chỉ đơn giản là một buổi gặp mặt bạn bè mà thôi.
Kỷ Trình từ đầu đến cuối đều không ăn uống gì, hai mắt như phát quang mà tập trung nhìn vào điện thoại di động, đến khi bị Minh Tông Viễn lên tiếng nhắc nhở vài câu, cô mới giải thích, "Cháu đang tìm xem cái vị thiên kim giàu có Cố Vi Vi của Cố gia kia rốt cuộc là trông như thế nào đây?"
Cố Vi Vi đang ngồi bên trái Kỷ Trình chột dạ mà giật giật khóe miệng, "..."
"Thật tình, tại sao đến cả một bức ảnh chụp cận mặt cô ấy mà cũng không có cơ chứ." Sau một hồi kiên trì tìm kiếm, cuối cùng Kỷ Trình cũng nhụt chí mà đặt điện thoại di động xuống, "Mời Martin Green làm nhà thiết kế riêng, ngày ngày mặc những bộ đồ độc nhất vô nhị không trùng với ai khác, trên thế giới này mấy việc mà người có tiền làm ra thật đúng là không thể tưởng tượng nổi."
Cố Vi Vi mỉm cười, thầm nghĩ trong giới quý tộc danh môn thượng lưu ở nước A mà nói, mấy chuyện này chẳng có gì kỳ lạ cả.
Chẳng qua là Cố gia có khả năng cho nàng những thứ tốt hơn người khác nhiều mà thôi.
Kỷ Trình không tìm tin tức nữa, lại quay đầu trừng mắt với cái người xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Cố Vi Vi, đang ngồi bên cạnh mình mà nói.
"Vi Vi, có phải anh họ tôi đẹp trai siêu cấp vô địch không?"
Cố Vi Vi gượng gạo cười lấy lệ, "Cô đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể nói khác đi sao?"
Kỷ Trình vui đến mức cười híp cả mắt, "Vậy cô có muốn gả cho anh họ tôi không?"
Minh Tông Viễn cũng thừa dịp mà bổ sung, "Ta nói cho cháu biết, cháu trai nhà ta đặc biệt ưu tú đấy, rất nhiều những công trình kiến trúc nổi tiếng ở nước ngoài đều là do nó thiết kế cả….."
Khóe miệng Minh Diệp hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó lại cầm ly rượu vang đỏ lên mà nhấp một ngụm, mặt không đổi sắc.
"Ông, người ta còn nhỏ mà."
Cố Vi Vi cũng gật đầu phụ họa theo, "Đúng vậy, cháu thật sự còn còn nhỏ mà."
"Không nhỏ đâu, bây giờ đã mười tám tuổi rồi, yêu đương hai năm là có thể bàn đến chuyện kết hôn rồi, rất vừa vặn đấy chứ."
Minh Tông Viễn nói.
"Cháu cảm thấy như vậy không ổn cho lắm." Cố Vi Vi vẫn cười gượng.
Đến cả cháu trai nhà mình thích ai mà cũng không biết, lại còn kéo cô tới đây ra mắt.
Minh Diệp liếc mắt nhìn Kỷ Trình đang dùng hết lời lẽ mà thuyết phục Cố Vi Vi làm biểu tẩu của mình ở bên kia, lại tiếp tục đưa ly rượu lên uống một ngụm nữa, như thể đang cảm thấy ngột ngạt khó chịu vì chuyện gì đó.
Minh Tông Viễn cứ hết câu này đến câu khác nói Cố Vi Vi mà không được, thế là bày chiêu gọi Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên cùng mình ra ngoài tản bộ rồi bỏ lại một mình Cố Vi Vi ở lại cùng Minh Diệp, cố ý tạo không gian riêng tư cho hai người.
Minh Diệp nhìn theo mấy người bọn họ đi xa dần, áy náy mà cười với Cố Vi Vi.
"Xin lỗi, ông nội tôi ở nhà quyết định mọi chuyện quen rồi, việc gì cũng muốn tự mình quản cả."
Cố Vi Vi cũng mỉm cười, "Chẳng qua là, tôi cảm thấy….. anh vẫn nên nói chuyện rõ ràng với Kỷ Trình sớm một chút thì hơn, nếu không thì anh còn định mang cái danh anh họ này đến bao giờ nữa đây?"
Minh Diệp không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời có chút sững sờ mà hỏi.
"Cô..."
"Trên dây chuyền rõ ràng khắc dòng chữ "Tiểu thiên sứ của tôi", hơn nữa ở nước ngoài tặng dây chuyền là muốn biểu thị sự yêu thương với người ta." Cố Vi Vi nói ra điều mà bản thân phát hiện cho Minh Diệp nghe.
Minh Diệp nghe xong, bất đắc dĩ mà bật cười, "Cô không nói cho Kỷ Trình đấy chứ?"
Cố Vi Vi lắc đầu, "Chưa kịp nói, dù sao thì tôi thấy vẫn nên để anh tự mình nói ra thì tốt hơn."
"Cảm ơn cô, tôi vẫn nên chờ cô ấy lớn thêm một chút." Minh Diệp đáp.
Sau bữa tối, Minh Diệp sắp xếp xe đưa Cố Vi Vi và Lạc Thiên Thiên về nhà, sau đó tự mình đưa Kỷ Trình về.
Cố Vi Vi vừa bước vào cửa thì điện thoại cố định trong phòng khách đổ chuông, không cần bắt máy cũng biết, chắc chắn là người nào đó bị cô đem vận xui đến đang muốn tìm cô tính sổ đây.
Cố Vi Vi muốn không nhận điện thoại, vì vậy liền dứt khoát rút đường truyền điện thoại ra, cả thế giới lại trở nên yên tĩnh.