Hai tiếng sau, Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi xem xong bộ phim này.
Phó Hàn Tranh cầm chiếc áo khoác đặt trên lưng ghế lên rồi mặc vào.
"Ở công ty còn có một cuộc họp, có thể tối nay tôi sẽ về muộn."
"Tôi biết rồi."
Cố Vi Vi tiễn Phó Hàn Tranh ra ngoài, sau đó quay lại phòng chiếu phim tìm mấy bộ phim nổi tiếng do Dịch An làm đạo diễn.
Cô xem hai bộ phim nổi tiếng nhấtn của ông, phân tích phương thức quay phim mà ông hay dùng và các đặc điểm khi quay của ông.
Bất tri bất giác trời đã tối, người giúp việc cũng gọi điện thoại thông báo với cô rằng cơm tối đã được chuẩn bị kỹ càng rồi.
Cố Vi Vi lên lầu ăn cơm một mình sau đó về phòng tiếp tục vùi đầu vào học bài, ôn thi.
Lúc Phó Hàn Tranh về nhà thì cô đã đi ngủ rồi.
Trong thời gian một tháng này, Cố Vi Vi vô cùng tập trung, căng thẳng ôn tập.
Mỗi ngày nếu không đọc sách, ôn bài thì cô lại làm đề thi thử để củng cố thành tích.
Vì chuyện hợp tác với tập đoàn Wilson mà Phó Hàn Tranh phải thường xuyên bay tới nước S, mà mỗi lần đi là đi liền tám ngày, mười ngày.
Cho nên hai người chỉ có thể gọi điện thoại cho nhau một chút vào buổi tối, thời gian gặp mặt càng ngày càng ít.
Vì Phó Thời Dịch nổi hứng nhận bộ phim nên cũng không thể không từ chối rất nhiều hợp đồng quay quảng cáo khác, ngày nào cũng rất bận rộn, vì vậy hắn cũng ít tới nhà trọ hẳn.
Ai cũng bận việc của mình nên gần đây Cố Vi Vi cực kỳ thư thả ung dung mà ôn thi, nháy mắt một cái đã tới ngày thi đại học rồi.
Cố Vi Vi ăn cơm tối xong, kiểm tra lại đồ dùng cần thiết và giấy chứng minh của mình một lượt, sau đó rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Cô vừa mới lên giường nằm thì Phó Hàn Tranh gọi điện thoại tới.
"Ngày mai em thi rồi đúng không?"
"Ừm."
"Đồ dùng cần thiết đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi chứ?"
"Chuẩn bị đầy đủ rồi."
"Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Từ Khiêm, để ngày mai cậu ta đưa em tới trường thi."
"Không cần đâu, trường thi cách nhà trọ không xa, toi tự mình đi được." Cố Vi Vi vừa nói xong liền nghe thấy ở đầu dây bên kia có người dùng tiếng Anh nhắc nhở Phó Hàn Tranh, đến giờ bắt đầu hội nghị rồi.
Phó Hàn Tranh im lặng một lát rồi nói.
"Em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cố gắng nhé."
"Ừm." Cố Vi Vi đáp, đợi Phó Hàn Tranh cúp máy xong liền nằm xuống đi ngủ.
Sáng hôm sau, người giúp việc vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cô như thường lệ, so với những học sinh khác thì Cố Vi Vi không bị căng thẳng quá mức mà bình tĩnh hơn nhiều.
Cô ăn sáng xong, tới khi xuống lầu mới phát hiện ra giàn tử đằng trong hoa viên đã hết kỳ nở hoa rồi, cánh hoa đều đã rụng cả.
Cố Vi Vi vừa mới ra khỏi nhà trọ Cẩm Tú, Từ Khiêm đang đỗ xe ở bên đường liền xuống xe, bước tới chỗ cô.
"Vi Vi tiểu thư, ông chủ phái tôi mấy ngày tới đưa đón cô đi thi."
"Anh vẫn nên đi làm đi, tôi tự bắt xe đi là được rồi, trường thi rất gần đây." Cố Vi Vi khéo léo từ chối.
Tối hôm qua cô đã nói với anh là mình tự đi thi được, rốt cuộc là anh có nghe thấy không vậy.
"Những học sinh khác đều có người nhà đưa đón cả, hiện tại ông chủ không ở trong nước, hôm nay Nhị thiếu phải đi họp sớm nên cũng không đưa cô đi được, dù sao cũng phải có ai đó đưa cô đi thi." Từ Khiêm nói xong liền mở cửa xe giúp cô.
Cố Vi Vi thấy cũng không còn sớm nữa, không muốn phí thêm thời gian, vì vậy đành lên xe.
Từ Khiêm đưa cho cô một cái túi giấy, "Đây là đồ do Nhị thiếu và Tam thiếu bảo tôi đưa cho cô, bọn họ nói đây là quà tiếp sức mùa thi."
Cố Vi Vi nhận lấy túi giấy kia, vừa xem qua một chút sắc mặt liền tối sầm đi.
Đúng lúc đó Phó Thời Khâm gọi điện thoại tới, vô cùng hào hứng mà nói.
"Tôi và Phó lão tam bảo Từ Khiêm đưa đồ cho cô, cô nhận được chưa vậy?"
"Nhận! Được! Rồi!" Cố Vi Vi nghiến răng nghiến lợi đáp.
Vòng tay cá chép đại vương?
Bùa thi cử tất qua?
Ngôi sao Văn Khúc?
Quả nhiên là hai anh em ruột thịt, đều quái lạ như nhau.
Từ Khiêm liếc mắt nhìn đống quà may mắn kia, có chút không đành lòng mà nhìn thẳng Cố Vi Vi, quay đầu tiếp tục lái xe.
"Chúng tôi đã tìm pháp sư phù phép giúp cô rồi, rất linh đấy." Phó Thời Khâm thề thốt.
"Hai người vẫn nên phù phép đầu óc của hai người thì hơn."
Cố Vi Vi cúp máy, nhét lại đống đồ cầu may kia vào trong túi, ném ra ghế sau.