Cố Vi Vi giữ chặt quần áo của mình, chui vào trong chăn, chỉ lộ cái đầu ra.
"Tôi … tôi vẫn nên ngủ ở sô pha thì hơn."
Cô vừa nói, vừa cài lại khuy áo ngủ trong chăn.
Phó Hàn Tranh bất đắc dic thở dài, xoa đầu cô.
"Tôi bảo đảm, sẽ không động đến em."
Ngày mai cô phải đi rồi, hôm nay còn không muốn ngủ chung giường với anh?
Được rồi, vẫn là tại anh quá sốt ruột.
Bây giờ cô chỉ chấp nhận ôm hôn, muốn tiến triển thêm một bước nữa, thì phải kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.
Cố Vi Vi lắc đầu liên tục, "Nếu không thì, tôi ngủ ở phòng Nhị thiếu cũng được."
Dù sao, đêm nay nhất định không thể ngủ ở đây.
Đặc biệt là, sau khi nghe chuyện sinh con hôm nay, Cố Vi Vi càng cảm thấy cô ngủ chung giường với Phó Hàn Tranh như vậy thì quá nguy hiểm rồi.
Anh đã từng bước lừa gạt cô, lừa cô đến ngủ trên giường của anh.
Kiểu sinh hoạt này, cho phép anh một lần chính là đã giải trừ phong ấn, sau này cô đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi giường của anh.
"Không được." Phó Hàn Tranh trầm mặt xuống.
Cố Vi Vi trợn mắt giận dữ nhìn Phó Hàn Tranh, "Có phải anh muốn từng bước lừa tôi vào tròng không hả."
"Vào tròng là cái gì?"
Phó Hàn Tranh vừa nhíu mày, tỏ ra không hiểu.
Anh chỉ là, cố gắng hết sức để xúc tiến quan hệ yêu đương của bọn họ thôi mà.
Phó Hàn Tranh cười lên vừa đẹp trai lại gợi cảm, Cố Vi Vi nhìn một cái liền hoảng hốt.
Phục hồi tinh thần lại, cô thầm mắng: Nhanh sắc mê hoặc chết tiệt.
"Anh cố ý sửa lại phòng ngủ của tôi!"
"Đó là để làm phòng cất đồ cho em." Phó Hàn Tranh vẫn tỏ vẻ ngay thẳng.
"Anh có thể sửa phòng của Nhị thiếu cơ mà, sao lại phải sửa phòng của tôi?"
Phó Hàn Tranh lại hỏi ngược lại, "Em cũng cảm thấy cậu ta rất vướng chân sao?"
"Tôi…" Cố Vi Vi tức đến cắn răng, nói không lại anh.
"Ngủ đi." Phó Hàn Tranh nói.
Đôi mắt Cố Vi Vi trợn tròn xoe, chẳng hề buồn ngủ chút nào.
"Tôi sẽ không làm khó em." Phó Hàn Tranh nói.
Khóe miệng Cố Vi Vi nhếch lên, nói thì hay lắm, làm như người ép cô chấp nhận mối quan hệ này không phải là anh vậy.
Cố Vi Vi nhìn lướt qua thân dưới Phó Hàn Tranh, "Vậy… anh không cần đi giải quyết một chút sao?"
"Chờ em." Phó Hàn Tranh đáp.
Con ngươi Cố Vi Vi đảo tròn một vòng, "Tôi ra ngoài, anh cứ từ từ mà giải quyết."
Nói xong, liền hất chăn xuống giường muốn chạy trốn.
Nhưng, cô còn chưa kịp đặt chân xuống giường, liền bị cánh tay dài của Phó Hàn Tranh ôm ngã xuống giường.
"Em gây chuyện, còn không chịu giải quyết đã muốn chạy rồi?"
Nửa tiếng sau, Cố Vi Vi vừa giận dữ vừa xấu hổ giục.
"Anh có thể nhanh lên một chút được không!"
Phó Hàn Tranh hôn lên gò má cô, đôi môi ghé sát vào tai cô, thấp giọng đưa ra đề nghị.
"Em cởi quần áo ra, liền có thể."
"Không được." Cố Vi Vi giữ chặt quần áo trên người.
Nhưng, bàn tay sau lưng cô, lại cách một lớp áo ngủ mà mở ra khóa gài nội y của cô.
Một tay Phó Hàn Tranh kéo chiếc áo ngủ rộng của cô lên, đôi môi không ngừng tạo ra từng dấu hôn ám muội.
"A!" Cố Vi Vi hơi khom vai lại, vừa trốn tránh vừa nói, "Ngày kia dự liên hoan phim tôi phải mặc váy, anh đừng hôn thành dấu…"
Nhưng, Phó Hàn Tranh lại càng tạo ra dấu vết rõ ràng hơn trước ngực cô.
"Em còn muốn lộ cho ai xem hả?"
Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, nếu Phó Hàn Tranh thực hiện kế hoạch của anh nhanh hơn một bước, có lẽ cô cũng đã bị anh ăn một lần rồi cũng nên.
Phó Hàn Tranh hôn lên tóc cô, dặn dò.
"Đến thành phố Thịnh Tây, phải đi cùng Thời Dịch, đừng ra ngoài chạy loạn."
Thành phố Thịnh Tây tại nước A, có thể coi là nằm trong phạm vi thế lực của Cố gia.
Hiện nay đang trong thời điểm Phó gia và Cố gia đang đối chọi gay gắt với nhau, lỡ như Cố gia đã biết quan hệ giữa hai người, khó mà đảm bảo bọn họ sẽ không gây bất lợi cho cô.
"Ừm." Cố Vi Vi nhẹ giọng đáp.
Nhưng, có lẽ cô không thể nghe lời anh rồi.
Cô muốn đi tìm người của Nguyên gia, đương nhiên sẽ phải tách khỏi Phó Thời Dịch và vệ sĩ mà Phó Hàn Tranh phái theo.