Một lúc lâu sau Phó Hàn Tranh mới đi ra khỏi phòng tắm.
Phó Thời hâm vừa nhìn thấy anh liền lập tức giơ hai ngón tay lên.
"Em đảm bảo, lúc nãy em không nhìn thấy gì cả, sự kiềm chế của anh em cũng không nhìn thấy."
Hắn làm sao mà biết được hai người bọn họ chẳng thèm đóng cửa mà đã thân mật với nhau trong phòng tắm cơ chứ.
Mà bọn họ lại còn chọn chỗ kỳ quái như bồn rửa tay để hành sự nữa chứ, thật không ngờ ông anh trai vô vị chẳng khác gì người máy của hắn lại có thói quen sinh hoạt…. tình thú đến mức này.
Phó Hàn Tranh không thèm liếc mắt nhìn Phó Thời Khâm lấy một cái, thản nhiên uống một ngụm nước để làm giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng.
Phó Thời Khâm thấy mình bị làm lờ, vội vội vàng vàng chạy tới phòng ăn, bày đồ ăn tối hắn mua về lên bàn rồi bắt đầu kể công.
"Anh xem, em biết hai người vẫn chưa ăn tối nên cố tình mua đồ ăn tối về này."
Phó Hàn Tranh nghe hắn nói vậy liền đi tới gõ cửa phòng Cố Vi Vi.
"Vi Vi, ra ngoài ăn cơm đi."
"Tôi không đói, không ăn đâu."
Giọng Cố Vi Vi dường như có chút tủi thân, hiển nhiên là còn đang giận dỗi chuyện lúc nãy.
Chính cô suýt nữa thì bị hắn ăn sạch rồi, làm gì còn có tâm trạng mà ăn cơm chứ.
Phó Hàn Tranh lại gõ cửa thêm hai lần nữa, lên tiếng nhắc nhở, "Ăn cơm rồi mới có thể uống thuốc."
Cố Vi Vi nhìn xuống cánh tay còn đang băng bó của mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi mở cửa phòng, ngoan ngoãn đi tới phòng ăn ăn cơm cùng hai người kia.
Cố Vi Vi vừa mới ngồi vào bàn, Phó Thời Khâm liền gắp cho cô một miếng xương sườn rồi cười hì hì bắt đầu nịnh hót.
"Sau này nếu hai người muốn hành sự thì cứ phát tín hiệu cho tôi, tôi bảo đảm sẽ tránh đi thật xa, tuyệt đối không tới gần quấy rầy hai người."
Cố Vi Vi ném cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo, ai muốn hành sự chứ?
Nhưng Phó Hàn Tranh lại bồi thêm một câu, "Sau này không có chuyện gì thì cậu ít tới đây một chút."
Phó Thời Khâm gật đầu lia lịa, "Biết rồi, em sẽ cảnh cáo cả Phó lão tam đừng tới đây."
Sau này đây chính là nơi hẹn hò riêng tư của người ta, hắn và Phó Thời Dịch còn chạy tới đây làm kỳ đà cản mũi làm gì chứ, như vậy thì quá là thật không biết điều rồi.
Cố Vi Vi im lặng khóc không ra tiếng, trong lòng có một cảm giác sâu sắc rằng những ngày tháng sau này của cô nhất định sẽ càng không dễ chịu rồi.
Phó Thời Khâm đột nhiên nhớ đến hồi chiều nhìn thấy tình trạng thảm không thể tả nổi của mấy gã côn đồ trong công xưởng, liền tò mò hỏi, "Mộ Vi Vi, làm sao mà cô đánh mười ba tên đàn ông to khỏe kia tới nỗi răng rơi đầy đất được thế?"
Cố Vi Vi mím môi suy nghĩ một lát rồi thuận miệng đáp.
"Trước đây ông ngoại từng mời võ sư tới dạy tôi, nhưng thực ra là mấy tên kia, nếu không uống rượu thì cũng đã dùng ma túy, nên tôi mới có chút may mắn mà thôi."
"Nếu cô lợi hại như vậy thì sao còn bị người của Lê gia đuổi ra khỏi nhà chứ, chuyện này chẳng khoa học chút nào." Phó Thời Khâm vẫn cố chấp truy hỏi.
Gần đây hắn luôn cảm thấy Mộ Vi Vi có gì đó rất kỳ lạ, dường như biến thành người hoàn toàn khác vậy.
Ban đầu bọn họ còn nghi ngờ liệu có phải Mộ Vi Vi khi còn ở biệt thự Thiên Thủy và Mộ Vi Vi mà bọn họ gặp lại sau khi rời khỏi biệt thự là hai người khác nhau hay không.
Nhưng sau khi phái người đi xét nghiệm dấu vân tay và ADN thì lại nhận được kết quả chỉ là cùng một người.
Cố Vi Vi nhếch môi cười, đề nghị, "Để tôi đánh anh một trận thì anh liền hiểu có khoa học hay không thôi."
"Không cần, không cần đâu." Phó Thời Khâm lập tức từ chối.
Phó Hàn Tranh vẫn rất bình tĩnh mà ăn cơm, không hề bị câu chuyện của hai người bọn họ thu hút. Anh đang ăn thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, Phó Hàn Tranh liền cầm điện thoại rồi vào phòng làm việc.
Là Raymond gọi tới, có lẽ là chuẩn bị báo cáo những tin tức vừa điều tra được.
"Ông chủ, mấy kẻ kia là do Vương Vệ Đông của Thiên Thịnh thuê, có lẽ là vì chuyện lần trước nên mới muốn ra tay với Mộ tiểu thư."
Phó Hàn Tranh đứng tựa bên cửa sổ sát đất, ánh mắt lạnh băng nhìn ra cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ, thanh âm bình tĩnh nhưng ẩn đầy sát khí.
"Dạy dỗ hắn một chút đi."
"Vâng, ông chủ." Raymond trầm giọng đáp.
"Những kẻ kia, tối nay không cần giữ lại nữa." Phó Hàn Tranh nói xong liền cúp máy.