Kỷ Trình vừa trông thấy Minh Tông Viễn liền ngọt như mía lùi mà gọi một tiếng.
"Ông ngoại, ông cũng đến rồi."
"Ông ngoại?" Cố Vi Vi nhíu mày, thế giới này nhỏ đến thế sao?
Minh Tông Viễn nhìn ba người bọn họ rồi hỏi, "Trình Trình, cháu cũng quen Mộ nha đầu sao?"
"Cô ấy chính là người mà cháu kể với ông, là giáo viên dương cầm rất lợi hại đó." Kỷ Trình rất tự hào mà giới thiệu.
Minh Tông Viễn Nghe đến đây liền tỉnh ngộ, thì ra tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa đánh đàn rất lợi hại mà cháu gái ông ngày nào cũng thao thao bất tuyệt kể với ông kia, ông cũng có quen biết.
Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa mà.
Đây nhất định là duyên phận do trời cao an bài cho cháu trai hắn và Mộ nha đầu rồi.
Cố Vi Vi quay sang nhìn Kỷ Trình một chút rồi lại nhìn sang dáng vẻ cười đến nở hoa của Minh Tông Viễn.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình bị Kỷ Trình lừa mất rồi.
Minh Tông Viễn đưa bọn họ đi vào bên trong, không dừng lại ở phòng khách dành cho khách mời đến dự lễ mà là đi thẳng vào phòng trong.
Bên trong được trang trí theo phong cách Ballot, vừa trang nhã lại không bị mất đi vẻ sang trọng.
"Các ngươi ngồi ở đây chờ ta một chút, ta đến sảnh chào hỏi mọi người một chút, lát nữa sẽ đưa cháu trai ta tới đây." Minh Tông Viễn cười híp mắt mà nói.
Cố Vi Vi gượng gạo cười đáp lại: "….."
Ông vẫn nên….. đừng lại đây thì hơn.
Kỷ Trình tiễn Minh Tông Viễn đi rồi quay lại, ngồi xuống chỉ vào một kiến trúc trong phòng, nói.
"Nhìn xem, toàn bộ nơi này đều do anh họ của tôi thiết kế đấy, có phải là rất giỏi không?"
Cố Vi Vi vừa nghe đã nhận thấy có gì đó hơi kỳ lạ, trừng mắt nhìn Kỷ Trình mà chất vấn, "Cho nên, cũng lừa tôi đến đây để xem mắt anh họ cô đấy à?"
Kỷ Trình cười hì hì mà giải thích, "Đại thần, là do tôi quá thích cô nhưng bản thân lại không thể cưới cô được cho nên mới muốn anh họ cưới cô về, chính là đạo lý đồ tốt không thể để lọt vào tay người ngoài."
Cố Vi Vi định phủ định Kỷ Trình, "Anh họ cô…."
Cô còn chưa kịp dứt lời thì Lạc Thiên Thiên lại xen vào, "Phòng vệ sinh ở đâu vậy, bụng tôi không khỏe rồi."
Kỷ Trình đặt đồ uống trên tay mình xuống rồi đứng dậy nói.
"Đại thần, cô ngồi ở đây chờ chúng tôi nhé, tôi đưa Thiên Thiên đi."
Cố Vi Vi đành gật đầu để bọn họ rời đi.
Nha đầu ngốc Kỷ Trình này, tên anh họ đẹp trai siêu cấp vô địch kia thích cô, thế mà cô lại dẫn Mộ Vi Vi đến ra ra với hắn.
Dòng chữ khắc trên chiếc dây chuyền kia, còn cả những món đồ chơi dành cho con gái kia nữa.
Nếu như không phải hắn thích Kỷ Trình thì làm gì có tên con trai nào lại phí tâm tư mà đi thu thập những thứ lặt vặt này cơ chứ.
Hơn nữa, trước đây Kỷ Trình cũng đã từng nói với cô và Lạc Thiên Thiên, cô là con gái của một vị chiến hữu đã mất, được Kỷ gia thu dưỡng cho nên anh họ của Kỷ Trình và cô cũng không có quan hệ huyết thống.
Bình thường, Kỷ Trình cũng đã không ít lần kể với cô và Lạc Thiên Thiên rằng anh họ của cô ấy đẹp trai thế nào, tính cách tốt thế nào, có thể thấy hai người bọn họ từ nhỏ đã có cảm tình rất tốt với nhau rồi.
Cô đang suy nghĩ, lát nữa làm thế nào để thoái thác cuộc xem mắt ngoài ý muốn này đây.
Đúng lúc đó có một người đi đến chỗ cô đang ngồi, cất giọng chế nhạo.
"Mộ Vi Vi, bản lĩnh cũng không nhỏ đấy nhỉ, nơi như thế này mà cũng dám trà trộn vào sao?"
Cố Vi Vi nghe có người nói chuyện liền liếc mắt nhìn sang, thì ra là một người đã từng đến Phó gia, Mạnh phu nhân.
Cũng chính là, mẹ của Mạnh Như Nhã, Ngô Tú Liên.
Lúc nãy Ngô Tú Liên đứng ở phía xa nhìn sang bên này, nhìn một lúc lâu mới nhận ra cô chính là người đã từng ăn nhờ ở đậu nhà Phó gia không chịu đi, là kẻ không biết xấu hổ Mộ Vi Vi.
Nghe nói cô ta đã bị người của Phó gia đuổi ra ngoài rồi, thật không ngờ hôm nay lại nhìn thấy cô ta ở đây.
Vì sự tồn tại của cô ta mà hại mối quan hệ phải vất vả lắm mới có thể tiến thêm một bước giữa Như Nhã và đại thiếu gia trở nên nguội lạnh, bà còn đang lo không tìm được cô ta để tính sổ đây.
Ngô Tú Liên đến gần Cố Vi Vi, không chút giấu giếm sự khinh thường trong ánh mắt.
"Bị Phó gia đuổi ra ngoài, cô lại tìm được kẻ có tiền nào bao nuôi rồi hả?"
Những người hôm nay có thể đến đây tham dự, không phải kiểu giàu sang thì cũng là thân phận cao quý.
Mộ Vi Vi đến cả tư cách đặt chân vào cửa đâu.
Cho nên nhất định là bám theo tên đàn ông nào đó mà đi vào theo rồi.