Không chỉ có Lê Hinh Nhi, cả Chu Mỹ Cầm và Lê Gia Thành đang ngồi dưới khán đài cũng đều biến sắc.
Trước đây Mộ Vi Vi không hoạt động trong giới giải trí, cho nên không có ai quan tâm đến thân thế của cô.
Nhưng bây giờ cô đã gia nhập giới giải trí rồi, lỡ nói ra chuyện gì, khó đảm bảo cánh phóng viên săn tin sẽ không đi đào sâu tìm hiểu thân thế của cô.
Người dẫn chương trình nghe vậy, có chút đau lòng nhìn cô.
"Nói cách khác, sau khi cha cô tái hôn thì cô bắt đầu phải tự lực cánh sinh sao?"
Cố Vi Vi mỉm cười, khẽ gật đầu, "Ông ấy vất vả lắm mới có thể chung sống cùng người dì kia, tôi vẫn không nên quấy rầy thì hơn."
Người dẫn chương trình thở dài, nói lời khích lệ.
"Vậy sao, hi vọng tiền đồ của cô sẽ càng ngày càng thuận lợi, sự nghiệp diễn xuất cũng ngày càng lên hương."
Một người con gái xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, người làm cha kia đúng là đáng chém ngàn nhát đao mới cam lòng.
"Cảm ơn cô." Cố Vi Vi gật đầu cười.
Người dẫn chương trình không hỏi thêm về thân thế của cô nữa, tiếp tục quay lại kịch bản tuyên truyền bộ phim.
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Cố Vi Vi đi vào nhà vệ sinh, vừa quay ra liền gặp Chu Mỹ Cầm.
"Vừa rồi cô nói như vậy trong buổi phỏng vấn là có ý gì, cố ý khiến tôi và cha cô phải lúng túng đúng không?"
Cố Vi Vi thản nhiên lau sạch tay, nhìn Chu Mỹ Cầm qua gương, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vậy tôi nên nói thẳng ra rằng, Lê Gia Thành vụng trộm cùng bà, con gái rơi của hai người còn đang ngồi trên cùng một sân khấu với tôi chắc."
Chu Mỹ Cầm giận dữ đến phát run, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
"Mộ Vi Vi, nếu mày đã không muốn trở về căn nhà này nữa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu mày dám phá hỏng tiền đồ của Hinh Nhi, tao sẽ không tha cho mày đâu."
"Hình như bà quên rằng, trong tay tôi còn đang giữ món đồ gì của bà thì phải." Cố Vi Vi khẽ mỉm cười nhắc nhở.
"Mày…"
Cố Vi Vi lạnh lùng nhìn gương mặt tức tối của Chu Mỹ Cầm, rút một tờ khăn giấy lau khô tay rồi rời đi.
Phó Thời Dịch đợi cô lên xe rồi mới hỏi.
"Sao vậy, mẹ kế của cô lại ngược đãi cô à?"
"Tôi ngược đãi bà ta thì có." Cố Vi Vi hừ một tiếng.
Có những tấm hình của Chu Mỹ Cầm trong tay, gần đây bà ta thành thật hơn nhiều, không còn tìm cô gây phiền phức nữa.
Phó Thời Dịch liếc nhìn cô, nói.
"Cô nói xem cô nghĩ gì vậy chứ, chỉ cần gọi cho anh trai tôi một cuộc điện thoại, tỏ vẻ yêu kiều một chút, làm nũng một chút, bảo đảm ngày mai cô sẽ không phải nhìn thấy người của Lê gia trên thế giới này nữa, cần gì phải nhẫn nhịn trước mặt bọn họ như vậy chứ, không mệt sao?"
"Tôi không muốn dựa dẫm vào anh trai anh." Cố Vi Vi hừ một tiếng.
Phó Thời Dịch: "Sao cô lại miễn cưỡng như vậy chứ, tôi muốn dựa dẫm một chút còn chẳng được, cô được dựa mà còn không chịu dựa, tức chết tôi rồi."
Có đại ca hắn ở đây, dù là Trung Quốc hay cả thế giới thì cô ấy cũng có thể nghênh ngang bước đi, cần gì phải dựa vào thực lực nữa chứ, thật sự khiến hắn phục rồi.
Cố Vi Vi liếc Phó Thời Dịch, chẳng muốn giải thích với hắn nữa.
"Cô nói xem, cô không cho anh trai tôi giúp cô trả thù, không cho anh trai tôi giúp cô nổi tiếng, còn khiến anh trai tôi trắng đêm nhiều lần như vậy để ngủ cùng cô sao, thật là thiệt thòi mà." Phó Thời Dịch không hiểu tại sao cô có chỗ dựa mà không chịu dựa.
Cố Vi Vi không nói gì, lườm hắn một cái, "Ai nói anh trai anh ngủ với tôi?"
Phó Thời Dịch: "Vậy là cô ngủ với anh ấy sao?"
Cố Vi Vi: "Chúng tôi chỉ là hai người cùng ngủ trên một cái giường mà thôi, không phải loại ngủ mà anh đang nghĩ tới, OK?"
Thì ra, hắn cho rằng mỗi lần cô và Phó Hàn Tranh gặp nhau, đều là nhào lên giường.
Phó Thời Dịch ngạc nhiên tới không thể tin nổi, thầm nói.
"Không thể nào, anh trai tôi đã đảm bảo với mẹ tôi rồi, sẽ mau chóng để bà ấy được bế cháu trai."
Hắn không nghĩ tới loại ngủ kia, chẳng lẽ hai người chỉ đơn thuần ngủ trên cùng một chiếc giường thôi sao.
Cố Vi Vi: "…"
Phó Hàn Tranh bảo đảm cái quỷ gì vậy?
Cô đồng ý sinh con với anh lúc nào?
Chẳng trách gần đây anh ôn nhu ân cần như vậy, thì ra là muốn lừa cô sinh con.