Hà Trì nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hai người bọn họ, thật sự cảm thấy hối hận vì đã lên cùng một con thuyền là giặc với bọn họ.
Nói cái thì mà thành lập tiểu đội lật đổ Phó Hàn Tranh, nhưng đã thành lập được mấy năm rồi, mà tỉ lệ hành động thành công của bọn họ hoàn toàn bằng không.
Ngược lại, còn bị Phó Hàn Tranh ngược đãi không biết bao nhiêu lần.
"Tôi thấy, tôi vẫn nên rút khỏi tiểu đội này thì hơn."
Coi như hắn đã nhìn rõ rồi, mấy năm nay bọn họ không đấu lại được Phó Hàn Tranh, trí thông minh của tên này chính là lỗ hổng lớn nhất.
Mục tiêu ban đầu vốn là trả thù đại ca của bọn họ, nhưng chỉ cần Phó Hàn Tranh khiêu khích một chút, hai người liền bắt đầu quay sang nổ súng với nhau, hoàn toàn quên sạch mục đích ban đầu.
"Muốn chết sao, khi vào đội chúng ta đã cùng thề độc, một khi đã gia nhập tiểu đội, thì phải đồng sinh cộng tử đồng lòng, mai muốn rút lui, đều là tôi chết."
"Còn ở chung cái tiểu đội này với các người, tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới trí thông minh của tôi." Hà Trì vừa băng bó cho hai người, vừa hừ lạnh.
Những năm qua, tất cả những lần bọn họ ra tay đều không một lần thành công, ngược lại còn bị Phó Hàn Tranh ngược đãi.
Nhưng, hắn thì không giống, mặc dù hắn cũng từng bị cậu ta ngược đãi, như đa phần hắn đều trả thù thành công.
"Hà Trì, anh có ý gì hả, dám khinh thường trí thông minh của chúng tôi đúng không?" Phó Thời Khâm giận dữ.
Hà Trì lạnh lùng bật cười, "Trí thông minh của hai người… còn cần tôi phải khinh thường sao?"
Bọn họ không phục, liền đập bàn một cái muốn phản bác, nhưng lại quên mất tay mình đang bị thương, vừa đập một cái liền đau đến nỗi rên rỉ xuýt xoa.
Hà Trì băng bó xong, tức giận trách mắng.
"Tất cả đều bị ông anh trai vô nhân tính của hai người đùa giỡn xoay vòng vòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiểu đội này vẫn nên giải tán kịp thời đi thì hơn."
"Hừ, làm như anh chưa từng bị anh ấy giở trò vậy."
Phó Thời Khâm khó chịu trong lòng, liền trực tiếp vạch thẳng vết thương cũ của Hà Trì ra.
Phó Thời Dịch cũng phụ họa theo, "Trước đây không biết ai, bị đại ca ngược đãi tới mức phải gọi anh ấy là ông nội, có muốn tôi mở đoạn phim kia ra cho anh xem để tưởng niệm một chút không?"
Hà Trì cắn chặt hai hàm răng, bàn tay đang băng bó cho Phó Thời Dịch siết mạnh một cái, khiến hắn đau tới mức hét toáng lên.
Sau khi cãi nhau ầm ĩ, ba người lại bắt đầu phân tích thất bại rồi rút ra bài học, chuẩn bị để tương lai trở nên mạnh mẽ hơn, rửa sạch nhục nhã.
Cùng lúc đó, Cố Vi Vi quay quảng cáo cho một nhãn hiệu, đã bị người phụ trách hạng mục này của nhãn hiệu đó yêu cầu quay lại ba lần.
Sau khi quay lại lần thứ ba, đạo diễn quảng cáo nhận được điện thoại, vô cùng áy náy mà nói.
"Mộ tiểu thư, thật xin lỗi, người phụ trách vẫn chưa hài lòng với đoạn phim chúng ta vừa quay cho lắm, vẫn phải quay lại lần nữa."
Mặc dù, hắn cho rằng ba lần quay này, Mộ Vi Vi đã truyền tải được đầy đủ nội dung quảng cáo của bọn họ rồi.
Cố Vi Vi nhíu mày nhưng vẫn không lên tiếng, nhưng Kiều Lâm đã không chịu nổi nữa mà buồn bực phản đối.
"Rốt cuộc là quay không hài lòng ở chỗ nào, thì cũng phải đi ra giải thích một câu chứ, cứ bắt người ta phải quay đi quay lại như vậy, thời gian của chúng tôi cũng rất quý giá cơ mà."
Vốn chỉ cần một tiếng là có thể hoàn thành công việc rồi, vậy mà bọn họ đã ở đây suốt bốn, năm tiếng.
Người phụ trách hạng mục này, rõ ràng là cố ý làm khó nghệ sĩ của hắn.
"Đạo diễn, hay là chúng ta thảo luận lại nội dung quay quảng cáo từ đầu với người phụ trách được không?" Cố Vi Vi đề nghị.
Cứ quay đi quay lại như vậy, chẳng biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian nữa.
Đạo diễn quảng cáo suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho người phụ trách, sau đó đưa Cố Vi Vi và Kiều Lâm tới phòng họp.
Kiều Lâm vừa bước vào phòng, nhìn thấy người ngồi trong phòng họp, là một người phụ trách hạng mục còn rất trẻ tuổi thì ngẩn người.
"Cậu là… người phụ trách hạng mục sản phẩm mới này sao?"
Người kia là chỉ khoảng hai mươi tuổi, khiến hắn khó mà tin nổi sẽ được giao nhiệm vụ phụ trách một hạng mục sản phẩm mới quan trọng như vậy.
"Xin chào, tôi là người phụ trách hạng mục này, Tần Luật."