Lên tới lầu trên.
Phó Hàn Tranh đặt Cố Vi Vi xuống ghế sô pha rồi tự mình cởi giày của cô ra. Anh vừa trông thấy những ngón chân đã đỏ ửng lên vì sưng tấy của cô, hàng lông mày lập tức nhíu chặt lại.
"Có muốn tôi đưa em tới bệnh viện không?"
"Không cần đâu, tôi mua thuốc rồi." Cố Vi Vi nói rồi lấy thuốc bôi đã mua trên đường về ra.
"Đợi tôi một chút." Phó Hàn Tranh đứng dậy rồi đi vào phòng tắm.
Một lát sau, anh đem một chậu nước nóng ra đặt bên cạnh chân Cố Vi Vi rồi cởi chiếc giày còn lại ra, nhấc cả hai chân cô đặt vào trong chậu nước nóng.
Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh vẫn ngồi đó mà không có ý định rời đi, đành gượng gạo mỉm cười nhắc nhở.
"Cảm ơn anh, để tôi tự làm là được rồi, anh đi làm việc của mình đi."
Nhưng Phó Hàn Tranh không thèm để ý lời cô nói, mấy phút sau anh lại tự mình nhấc chân cô ra khỏi chậu nước, dùng khăn lau khô rồi ôn nhu đặt chân cô lên ghế.
Làm xong, Phó Hàn Tranh chuyển sang đọc hướng dẫn sử dụng mấy loại thuốc mà Cố Vi Vi mua về.
Cố Vi Vi bị sự quan tâm quá mức của anh dọa đến phát sợ, liền rụt chân về, "Phó tổng, để tôi tự làm là được rồi."
Phó Hàn Tranh vẫn giữ im lặng như cũ, một tay kéo đôi chân Cố Vi Vi về vị trí cũ, một tay dùng bông thấm thuốc rồi nhẹ nhàng thoa lên chỗ sưng đỏ trên bàn chân Cố Vi Vi. Mùi hăng của thuốc nhanh chóng lan tỏa ra khắp gian phòng.
Cố Vi Vi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang giúp cô thoa thuốc lên bàn chân, sững sờ tại chỗ.
Khi còn sống ở Cố gia, Cố Vi Vi cũng từng vì tập võ mà bị thương ở chân. Lúc ấy, Cố Tư Đình cũng rất lo lắng mà vội vàng đưa cô về nhà.
Sau đó liền gọi bác sĩ và người giúp việc tới chăm sóc cô, bản thân hắn thì cứ đứng túc trực bên cạnh, không rời nửa bước.
Cố Vi Vi vẫn luôn cảm thấy, tuy cô và Cố Tư Đình từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng cùng nhau làm nhưng dường như trong chuyện tình cảm của bọn họ vẫn còn thiếu điều gì đó.
Chính trong khoảnh khắc này, hình như cô đã biết điều đó là gì rồi.
Điều mà bọn họ thiếu chính là, Cố Vi Vi không thể xác định được trong lòng Cố Tư Đình… có yêu cô thật hay không.
Trước đây, ai cũng nói Phó Hàn Tranh là người thâm trầm khó đoán, thế nhưng cô lại có cảm giác rất rõ ràng rằng người đàn ông ấy…. rất thích cô, rất quan tâm tới cô.
Phó Hàn Tranh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy viền mắt Cố Vi Vi đã đỏ lên từ lúc nào.
"Nếu đau quá thì chúng ta tới bệnh viện nhé?"
Cố Vi Vi nghe Phó Hàn Tranh nói vậy liền định thần lại, lắc lắc đầu, "Không cần đâu, để tôi về phòng nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Phó Hàn Tranh đang định tiếp tục thoa thuốc lên bàn chân còn lại của cô thì điện thoại di động của anh trong phòng làm việc đổ chuông, vì thế anh liền vào lấy điện thoại ra, rồi trực tiếp mở loa ngoài lên.
"Anh anh anh anh, mau khen em đi! Khen em đi!"
"Tối nay chị dâu thi múa với người ta, em đã đem đại đội quân một tỉ người đến bình chọn cho chị dâu, làm anh hùng cứu mỹ nhân nha."
Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật, chẳng cần nghi ngờ, đây hẳn là điện thoại của Tam thiếu gia Phó Thời Dịch rồi.
Phó Hàn Tranh không lên tiếng đáp lời hắn, vậy mà ở đầu dây bên kia Phó Thời Dịch vẫn thao thao bất tuyệt độc thoại một mình, thập phần vui vẻ hào hứng.
"Em gửi đoạn phim đó cho anh rồi, anh mau xem đi, chị dâu xoay tròn trông giống hệt con quay nhỏ ấy."
Cố Vi Vi vừa nghe vừa cắn răng: Anh mới là con quay nhỏ thì có.
"Chưa hết, chị dâu tập Ba-lê nên cơ thể mềm dẻo uyển chuyển dễ uốn nắn, có phải hai người có thể thử rất nhiều tư thế độ khó cao…"
"Tam thiếu!" Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh vẫn ngồi im không chịu lên tiếng, không nhịn nổi nữa đành phải tự mình cắt ngang mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của Phó Thời Dịch, "Tôi nghe được những gì anh nói đấy, anh có thể chú ý giữ chừng mực được không?"
Phó Thời Dịch ở đầu dây bên kia cũng sửng sốt ba giây rồi thấp giọng cười ám muội hỏi.
"Anh, có phải em…. làm phiền chuyện không nên làm phiền rồi không?"
"Phải!" Phó Hàn Tranh ngắn gọn đáp rồi cúp máy.
Khóe miệng Cố Vi Vi lại giật liên hồi, cái gì mà làm phiền chuyện không nên làm phiền chứ.
Phó Hàn Tranh lại còn trả lời như vậy, thật đúng là càng khiến người ta hiểu lầm mà.
"Phó tổng, tuy chúng ta đang cùng sống dưới một mái nhà nhưng dù sao vẫn còn trong sạch, tôi cảm thấy anh nên sửa lại cách xưng hô của Tam thiếu một chút, tôi không phải chị dâu của anh ta…."
Phó Hàn Tranh thoa thuốc xong liền thu dọn mọi thứ chuẩn bị rời đi.
"Sớm muộn gì cũng sẽ phải thôi."
"….."