Trụ sở tổng bộ tập đoàn Phó thị, ai nấy đều bận rộn.
Các trưởng phòng đã đến tầng 19 từ sớm, chờ cuộc họp lúc chín giờ sáng, báo cáo kế hoạch cho hạng mục mới và tình hình tiến triển của các hạng mục khác.
Nhưng, tổng tài đại nhân vẫn luôn đi làm đúng giờ của bọn họ.
Hôm nay… đến muộn rồi.
Các vị trưởng phòng tìm trợ lý Từ Khiêm của Phó Hàn Tranh tới hỏi, "Trợ lý Từ, cậu gọi điện thoại hỏi một chút, hôm nay tổng giám đốc có đến công ty không thế?"
Chủ yếu là, bọn họ đều nhát gan không dám gọi điện thoại giục tổng giám đốc đi làm.
Từ Khiêm liếc nhìn về phía cửa thang máy, vừa nhìn thấy người từ thang máy đi ra khóe miệng liền nhếch lên.
"Từ Khiêm, mười phút nữa bắt đầu họp."
Phó Hàn Tranh vừa nói, vừa nắm tay Cố Vi Vi đi qua trước mặt mọi người, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Mấy vị trưởng phòng kia trợn mắt há miệng mà nhìn tổng giám đốc đi ra khỏi thang máy, không thể tin vào mắt mình nữa.
Tổng giám đốc của bọn họ đưa… đưa một cô gái đi làm?
Cô gái kia mặc một chiếc váy không tay màu tím nhạt, làn da trắng như ngọc, thân hình mảnh khảnh nhanh nhẹn.
Chỉ tiếc là, cô ấy đeo khẩu trang nên bọn họ không nhìn thấy dung mạo ra sao.
Nhưng đôi mắt với hàng lông mi vừa dài vừa cong lộ ra ngoài kia, nhìn cực kỳ đẹp.
Trưởng phòng kế hoạch vừa mới pha một ly cà phê xong, bàn tay liền run lên.
Biểu cảm của những vị trưởng phòng khác cũng biến đổi liên tục, kinh ngạc mà nhìn tổng giám đốc của bọn họ nắm tay cô gái đi đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Tối hôm qua lúc Cố Vi Vi về tới nhà thì đã hơn hai giờ sáng rồi, lúc lên giường nằm cũng đã ba giờ.
Trời vừa sáng cô còn đang ngủ say, lại bị người ta dứt khoát kéo đến công ty, vừa đi vào văn phòng liền nằm xuống ghế sô pha co người buồn ngủ.
Phó Hàn Tranh cũng biết cô ngủ không ngon, nhưng cô về nhà chẳng được mấy ngày, sắp tới lại còn đi hơn một tháng.
Vì thế, bây giờ có thể mang cô theo bên cạnh, anh nhất định phải mang theo.
"Tôi phải đi họp, em ngủ trên ghế sô pha một chút đi."
Cố Vi Vi híp mắt gật đầu, cởi giày chuẩn bị ngủ.
Phó Hàn Tranh cầm điện thoại lên, gọi nội tuyến.
"Từ Khiêm, mang chăn vào đây."
Một phút sau, Từ Khiêm liền mang một chiếc chăn mỏng vào phòng.
Phó Hàn Tranh đắp chăn cho Cố Vi Vi xong, tháo chiếc khẩu trang trên mặt cô xuống, sau đó quay sang bên cạnh dặn dò Từ Khiêm.
"Hôm nay không cho phép người ngoài vào văn phòng của tôi."
"Tôi biết rồi, giám đốc." Từ Khiêm gật đầu, lập tức đi ra khỏi phòng dặn dò thư ký.
Ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, mấy vị trưởng phòng mỗi năm nhận lương lên tới cả trăm nghìn vạn đều nhìn chằm chằm vào canh cửa kia.
Người nào người nấy đều hận không thể phá cửa xông vào, nhìn cho rõ ràng rốt cuộc vị bạn gái thần bí của tổng giám đốc trong như thế nào.
Một nhân viên mới được điều chuyển đến đây hỏi nhỏ, "Không phải bạn gái của tổng giám đốc là quản lý Mạnh sao, vị này… nhìn không giống mà."
"Cái gì mà quản lý Mạnh chứ, đây mới là bạn gái thật sự của tổng giám đốc."
"Cậu mới tới nên không rõ lắm đấy thôi, xưa nay tổng giám đốc chưa từng nói quản lý Mạnh là bạn gái của mình, nói gì đến chuyện nắm tay cô ta chứ."
"Người ta rõ ràng trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn quản lý Mạnh nhiều."
"Không thấy cứ cách hai, ba ngày tổng giám đốc lại mua kim cương mua hoa hồng sao, tất cả đều là đem tặng vị này đây, yêu chiều đến tận trái tim rồi."
...
Cửa văn phòng làm việc của tổng giám đốc vừa mở ra, mọi người liền chạy vào phòng họp.
Phó Hàn Tranh bước vào phòng họp, trực tiếp nói.
"Phòng kế hoạch bắt đầu trước đi."
Trưởng phòng kế hoạch mở tài liệu đang cầm trên tay ra, vừa nhìn vào liền sụp đổ.
Xong rồi, vừa rồi xem trò vui cho cố, cầm nhầm tài liệu trên bàn rồi.
"Chuyện gì vậy?" Phó Hàn Tranh hỏi.
Trưởng phòng kế hoạch dè dặt cẩn trọng trả lời, "Xin lỗi, tài liệu này… tôi cầm nhầm rồi."
Những vị trưởng phòng khác đánh mắt liếc hắn, lần trước cũng có người phạm phải sai lần như vậy, bị tổng giám đốc khiển trách đến mức không đành lòng nhớ lại.
Mọi người đang mặc niệm cho trưởng phòng kế hoạch, tổng tài đại nhân trước nay làm việc rất nghiêm khắc lại lên tiếng.
"Bây giờ đi lấy tới đây."
Hơn nữa, giọng điệu còn ôn hòa một cách kỳ lạ.
Trưởng phòng kế hoạch thụ sủng nhược kinh mà ngẩn người, bị đồng nghiệp ngồi bên cạnh huých một cái, mới sực tỉnh nhanh chân đi ra ngoài lấy bản kế hoạch tới.
Trước đây mỗi lần họp thần kinh ai nấy đều rất căng thẳng, nhưng dần dần mọi người lại phát hiện, hôm nay tổng giám đốc thật sự nhẹ nhàng ôn hòa đến khó tin.
Hội nghị diễn ra được một nửa, bắt đầu đến phần thảo luận ý kiến.
Phó Hàn Tranh xem thời gian một chút, nhỏ giọng nói với Từ Khiêm đang đứng bên cạnh mình.
"Cậu đi mua một phần đồ ăn sáng mang đến văn phòng đi."
Cô ấy cũng nên tỉnh dậy rồi, sáng nay anh giở trò khiến cô không thể ra ngoài được, bữa sáng cũng chưa được ăn.