Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh thấy Cố Vi Vi vẫn chưa quay lại, liền ra ngoài đi tìm.
Cuối cùng, tìm được cô đứng ở cửa số trên hành lang nhìn ra cái hồ có mấy con cá đang bơi bên trong, là một hồ cá chép sinh động tươi đẹp.
"Sao em không quay về phòng ăn."
Cố Vi Vi thu lại ánh mắt đầy thất vọng của mình, quay đầu đáp.
"Mấy con cá này rất đẹp, tôi muốn xem thêm một lát."
Phó Hàn Tranh liếc nhìn hồ cá kia, "Chiều nay họp xong tôi dẫn em đi mua."
Phó Thời Khâm vừa mới thanh toán tiền ăn xong đi tới chỗ hai người, nghe xong liền muốn nhổ một cái.
"Anh có thể làm ít chuyện tiêu tốn tiền của một chút không?"
Trước đây anh trai hắn chỉ là biết kiếm tiền mà thôi, bây giờ thì lại chỉ biết tiêu tiền cho Cố Vi Vi.
Cô ấy nói hoa tử đằng đẹp, đại ca nhà hắn liền mua cả một hoa viên về.
Cô ấy nói loại giày này đi rất tốt, liền mua cả thương hiệu giày về.
Bây giờ cô ấy khen cá của người ta đẹp, chắc anh ấy lại muốn xây một cái hồ ở dưới lầu, mua cá về cho cô ấy nuôi mất.
Anh ấy bây giờ có khác gì mấy tên hôn quân lưu luyến sắc đẹp thời cổ đại chứ.
Cố Vi Vi rất tán thành ý kiến của Phó Thời Khâm, cười đáp.
"Tôi chỉ ngắm thôi, không muốn nuôi."
"Cái gì cũng muốn mua, vậy lần trước cô ấy khen người mẫu nam kia trông thật đẹp trai, sao anh không mua hắn về cho cô ấy đi?" Phó Thời Khâm hừ một tiếng.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc hắn một cái, "Tháng này cậu không cần quay lại Trung Quốc nữa."
Phó Thời Khâm buồn phiền vả miệng mình một cái, mắng người vui vẻ nhất thời, đảo mắt hối hận không kịp.
Cùng lúc đó, Mạnh Như Nhã lại đang tức giận đến nỗi cơm trưa cũng không ăn.
Không xem được gương mặt của bạn gái Phó Hàn Tranh, lại còn chứng kiến Phó Hàn Tranh không để ý tới chuyện làm ăn cơ mật, để cô ta ngồi trong phòng họp.
Thậm chí, người phụ nữ kia còn hồ đồ không hiểu chuyện như vậy, Phó Hàn Tranh vẫn dung túng cô ta.
Mạnh Như Nhã chuẩn bị lời lẽ một lát, rồi gọi điện thoại Phó phu nhân.
Cả một buổi chiều, Phó Hàn Tranh không ở trong văn phòng xử lý tài liệu, thì lại đến phòng họp.
Nhưng, anh đi đâu cũng nhất quyết phải đưa Cố Vi Vi theo.
Họp xong, quay lại văn phòng, cuối cùng Cố Vi Vi cũng không chịu nổi nữa mà nói.
"Anh đi làm thì cứ đi làm đi, còn đưa tôi đi theo làm gì chứ, tôi cũng chẳng thể giúp gì được."
"Em giúp rất nhiều mà." Phó Hàn Tranh dịu dàng mỉm cười.
"Tôi giúp cái gì chứ?"
Cố Vi Vi chỉ đến công ty đi ngủ, sau đó chơi game rồi ăn uống, hoàn toàn không nghĩ ra mình đã giúp được việc gì.
"Em giúp tôi có tâm trạng làm việc tốt." Phó Hàn Tranh nhìn cô, đôi môi khẽ cong lên.
"…"
Khóe miệng Từ Khiên hơi méo đi, đa tạ đã khoản đãi, hôm nay hắn ăn cẩu lương no tới sắp chết rồi.
Cố Vi Vi cười gượng, sai lại có cảm giác cô giống như thú cưng của anh vậy nhỉ.
Buổi chiều Phó Thời Khâm bàn giao công việc xong, liền bay tới châu Phi đi đào quặng.
Đến hơn tám giờ tối, Phó Hàn Tranh xử lý công việc xong, dẫn Cố Vi Vi quay về nhà trọ.
Hai người ăn tối xong, anh liền nhận được một cuộc điện thoại từ nhà gọi tới.
"Hàn Tranh, hôm nay con đưa người phụ nữ kia tới công ty sao?" Phó phu nhân không vui lên tiếng chất vấn.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, chẳng cần nghĩ cũng biết là Mạnh Như Nhã nói cho bà biết, trên trán xẹt qua một tia lạnh lẽo.
"Con nói xem con tìm ai không tìm, sao cứ phải tìm một cô gái không hiểu chuyện như thế mà bạn gái chứ?"
"Trong lúc đang họp, lại còn không phân biệt nặng nhẹ mà…"
Phó phu nhân đang nói, ở đầu dây bên kia đột nhiên lại truyền đến giọng nói ôn nhu dịu dàng của một cô gái.
"Phó Hàn Tranh, anh để thư báo nhập học của tôi ở đâu vậy?"
Cố Vi Vi tìm giấy báo nhập học và giấy chứng nhận mà ngày kia phải đem tới trường học để khai giảng, nhưng toàn bộ đồ đạc của cô đã được chuyển sang phòng của Phó Hàn Tranh cả rồi, cô tìm nửa ngày cũng không thấy.
Phó phu nhân không thể tin nổi, "Con…con đang sống chung với cô ta sao?"
Phó Hàn Tranh nhìn Cố Vi Vi đang đi tìm đồ, chỉ tay về phía phòng làm việc, sau đó trả lời.
"Mẹ, mẹ có muốn bế cháu trai sớm một chút không?"