Phó Hàn Tranh nghe thấy cô cười, đôi môi mỏng cũng cong lên theo.
Chờ hai ngày, cuối cùng thì cô cũng chịu chủ động gọi điện thoại về rồi.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô nhờ anh làm việc gì đó.
"Vậy em muốn thế nào, thì mới ngủ đây?"
Mặc dù Phó Hàn Tranh hận không thể nói chuyện với cô cả đêm, nhưng tối hôm qua nửa đêm cô phải bay tới Tịnh Tây đã mệt lắm rồi.
Sáng mai, còn phải bay tới thành phố khác tiếp tục quảng bá, không thể không nghỉ ngơi được.
Cố Vi Vi cầm điện thoại di động nằm xuống, dịu dàng cười.
"Tiếp tục đọc thư tình của anh đi."
Mặc dù thơ có hơi chán, nhưng lúc này nó giúp tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, bước tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra bóng đêm vô tận bên ngoài, tiếp tục đọc 14 câu thơ của Shakespeare, giọng nói trầm ổn ôn nhu vang lên trong phòng làm việc yên lặng…
Trong màn hình máy vi tính trên bàn, Phó Thời Khâm còn đang đợi Phó Hàn Tranh quay lại làm việc tiếp vừa nghe xong chỉ muốn lật bàn lên.
Hắn bận muốn chết, đang báo cáo công việc với Phó Hàn Tranh.
Kết quả là, anh trai hắn lại chạy qua một bên đọc thơ tình, dỗ bạn gái đi ngủ.
Cách nhau nửa vòng trái đất, vậy mà vẫn bắt hắn phải ăn cẩu lương.
Nhưng, hai người trò chuyện đến ngọt ngào, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn.
Phó Thời Khâm không chịu nổi nữa, liền gọi liên tục mấy cuộc điện thoại đánh thức Phó Thời Dịch cũng đang ở thành phố Thịnh Tây xa xôi.
"Muốn chết à, em đã hai ngày không được ngủ rồi, quá nửa đêm anh còn gọi điện thoại làm gì chứ?"
Phó Thời Dịch vừa bắt máy liền tức giận mắng.
"Ngủ cái gì mà ngủ, dậy mà ăn cẩu lương kìa!"
Phó Thời Khâm chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài, đặt trước máy vi tính để Phó Thời Dịch nghe đại ca nhà mình đọc thơ tình.
Phó Thời Dịch vừa nghe giọng Phó Hàn Tranh, liền đoán được hẳn là đang trò chuyện với Mộ Vi Vi ở cách vách hắn.
Vì thế, Phó Thời Dịch cực kỳ tự hào nói.
"Phó Tiểu Nhị, cảm ơn em đi, nếu không có kỳ mưu diệu sách của em, còn lâu anh mới được thử loại cẩu lương mới mẻ này."
Chà chà chà, hắn sống hai mươi mấy năm nay, đến bây giờ mới biết anh trai hắn còn biết cả thơ tình cơ đấy.
Thật đáng tiếc, chỉ nghe được giọng của anh ấy, chứ không nghe được Mộ Vi Vi đang nói gì, cẩu lương này vẫn chưa đã.
Ở căn phòng cách vách Phó Thời Dịch, Cố Vi Vi cầm điện thoại di động, khóe mắt ngập tràn ý cười.
Nhất định là vì từ trước tới nay, Phó Hàn Tranh đã làm quá nhiều điều ngọt ngào nuông chiều cô.
Cho nên, khi gặp phải cơn ác mộng ban đêm này.
Cô mới không nhịn được, muốn tìm một chút ngọt ngào ở chỗ anh, xua tan nỗi cay đắng và khổ sở trong lòng.
Phó Hàn Tranh đọc xong ba bài thơ, nhìn lại đã ba giờ sáng rồi.
"Vẫn không ngủ được sao?"
Phó Hàn Tranh xem giờ xong lại tìm thêm mấy tập thơ, hoặc là sách truyện gì đó.
Nếu không, cô cứ nói là mình mất ngủ, anh dỗ thì lại không chịu ngủ.
"Có hơi buồn ngủ." Cố Vi Vi đáp.
Mặc dù cô vẫn không ngủ được, nhưng tâm trạng thì tốt hơn nhiều rồi.
"Nếu lại mơ thấy ác mộng, thì gọi điện thoại cho tôi." Phơ Hàn Tranh dặn dò.
Chuyện cô mơ thấy ác mộng lần trước, anh đã hỏi Hà Trì.
Hà Trì nói, có lẽ là do vụ tai nạn giao thông trước đây, trong nhà lại xảy ra biến cố, cho nên trong lòng có ám ảnh.
Bình thường thì không có chuyện gì, nhưng trong trạng thái ngủ say thì tiềm thức sẽ ảnh hưởng đến giấc mơ của cô, cho nên mới có ác mộng như vậy.
Cố Vi Vi bật cười, "Có gọi điện thoại cho anh nữa, thì anh cũng đâu thể đến đây ngủ với tôi được."
"Ra là vậy, em muốn tôi tới đó ngủ cùng em sao?" Phó Hàn Tranh hỏi ngược lại.
Trên màn hình máy vi tính, Phó Thời Khâm đang chờ anh quay lại làm việc tiếp, phun hết ngụm cà phê vừa uống ra ngoài.
Mộ Vi Vi, rốt cuộc là cô đã nói gì với anh trai tôi vậy hả?!
Còn may, hắn đã bị đày tới châu Phi rồi.
Nếu không, chắc chắn bây giờ anh trai hắn sẽ ném cho hắn một đống công việc, đáp máy bay đến ngủ cùng Mộ Vi Vi.