"…"
Cố Vi Vi nghe vậy liền có chút chột dạ, không dám cãi lại.
"Phó Hàn Tranh, tôi… tôi thật quá đáng, những gì anh muốn tôi không cho anh, những vẫn sử dụng tất cả những thứ mà anh cho tôi."
Anh muốn cô thích anh, điều này cô không làm được.
Anh muốn kết hôn sinh con với cô, cô không đồng ý.
Nhưng cô lại sử dụng tất cả những gì anh cho cô, anh còn mang đến cho cô cảm giác an toàn.
"Cái tôi muốn là thật lòng, không phải trao đổi lợi ích."
Phó Hàn Tranh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.
Nếu như, anh chỉ muốn cơ thể của cô, thì anh có rất nhiều thủ đoạn để khiến cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng, vì anh thích cô, cho nên anh mới đồng ý che chở cô, chờ đợi cô như vậy…
Cố Vi Vi nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh, lúng túng chỉ tay vào nói.
"Hay là… tôi tìm cho anh thứ gì đó để che được không, đến công ty bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu."
Bọn họ sẽ cho rằng, cô làm gì tổng giám đốc của bọn họ mất.
"Sáng nay tôi đi họp, bọn họ đã nhìn thấy rồi, không cần phải phiền phức như vậy." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi: "Anh… anh không cảm thấy bất tiện sao?"
"Không đâu, tôi không ngại để em tạo thêm vài dấu nữa." Phó Hàn Tranh vui vẻ mỉm cười.
Cố Vi Vi ngồi trong lòng anh, có chút khó chịu.
"Tôi có đem quà về cho anh, anh có muốn xem một chút không?"
Phó Hàn Tranh để cô xuống đất, đi theo cô tới phòng cất quần áo, mở vali ra.
Cố Vi Vi lấy ra một hộp quà từ trong vali, mở ra rồi đưa cho anh.
Phó Hàn Tranh nhìn một chút, là một cái cà vạt màu lam bảo thạch, có một chút hoa văn đơn giản, kiểu dáng và màu sắc đều theo kiểu doanh nhân.
Cố Vi Vi lấy cà vạt ra, nói, "Ở gần khách sạn có một tiệm quần áo thủ công, tôi thấy cà vạt bọn họ đem trưng bày trông rất đẹp, cho nên sau khi tan làm liền lén lút tìm sư phụ may học một chút, sau đó làm được cái cà vạt này."
Cô thật sự không nghĩ ra nên mua quà gì đem về cho anh, nghĩ tới nghĩ lui bình thường anh mặc âu phục doanh nhân và cà vạt nhiều nhất.
Phó Hàn Tranh vừa nghe nói do cô tự tay làm, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười ôn nhu.
"Cảm ơn, tôi rất thích."
Cố Vi Vi cầm cà vạt, hỏi.
"Tôi đeo thử cho anh nhé."
Phó Hàn Tranh gật đầu, tự tháo cà vạt trên cổ ra.
Cố Vi Vi với tay không tới, đang không biết phải làm thế nào liền bị anh bế đặt lên ghế đứng.
Cô cẩn thận dựng thẳng cổ áo sơmi của anh lên, thắt cà vạt xong lại bẻ cổ áo xuống, làm xong còn hài lòng cảm thán.
"Rất đẹp trai."
Phó Hàn Tranh bế cô xuống, thuận tiện ôm bờ eo nhỏ nhắn của cô cúi người xuống hôn.
Một lúc sau, anh mới chịu buông đôi môi cô ra, thấp giọng nhắc nhở.
"Còn không thay quần áo đi, định trêu ghẹo tôi sao?"
Cố Vi Vi đang mặc áo sơmi của anh nghe vậy liền hoảng hốt, anh còn nhớ chuyện tối hôm qua ở trên giường, không khí đang tốt như vậy mà lại bị dội một gáo nước lạnh.
Cố Vi Vi quay đầu đi lấy quần áo, quay về phòng thay độ bộ ở nhà vào.
Đúng lúc nhìn thấy tin nhắn trả lời của Kiều Lâm.
[Có một bộ phim niên đại, 4 ngày nữa thử vai nữ chính, đạo diễn cũng có tiếng tăm, mấy hôm nay cô đọc kịch bản, tranh thủ giành lấy vai diễn này."
Cố Vi Vi đọc tin nhắn xong, nhìn thấy trên ga trải giường có vết máu, liền đi tìm ga trải giường để thay.
Cô vừa kéo chăn lên, lại nhìn thấy một đống đồ ở bên dưới.
Bao cao su siêu mỏng 0.01mm?
Dung dịch bôi trơn?
Phó Hàn Tranh nghe điện thoại xong, đi qua giúp cô, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cô đang cầm mấy thứ kia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đây là ý gì?"
Phó Hàn Tranh liếc nhìn đồ trong tay cô, mặt không biến sắc mà đáp.
"Chuẩn bị trước bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra."