Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh dậy sớm, Cố Vi Vi cũng dậy sớm theo.
Hai người đang cùng nhau ăn sáng thì Phó Thời Dịch đến giục cô tới sân bay.
Cố Vi Vi xem giờ, sau đó vội vàng kéo hành lý lên, nói.
"Em đi đây."
Phó Hàn Tranh hơi trầm mặt xuống, lật tờ báo trên tay, giả vờ vô ý hỏi.
"Em không quên gì sao?"
Cố Vi Vi đã đi tới cửa, liền dừng lại suy nghĩ một chút, "Đồ đạc đều mang đủ rồi mà."
Phó Thời Dịch đeo kính râm lên, nhắc nhở.
"Cô không nhìn thấy trên mặt anh trai tôi, viết dòng chữ mau tới đây hôn tôi một cái, đừng quên hôn tôi một cái sao?"
Trước đây thật đúng là không phát hiện ra, đại ca hắn là tên hai mặt.
Trước đây anh ấy là kẻ lạnh lùng vô tình, bây giờ ở trước mặt bạn gái, lại không tìm nén được mong muốn trong lòng, mà lật mặt đòi người ta hôn một cái, ôm một cái rồi mới cho đi.
Cố Vi Vi đuổi Phó Thời Dịch ra ngoài rồi mới đi tới hôn Phó Hàn Tranh đang ngồi trong phòng ăn một cái.
"Em đi đây, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừm." Phó Hàn Tranh nhàn nhạt đáp một tiếng, khóe môi nhếch lên, nháy mắt một cái tâm trạng đã tốt rồi.
Nhưng, chút vui vẻ này, sau khi đến công ty, liền bị một đoạn phim của Phó Thời Khâm phá hỏng hoàn toàn.
Trong đoạn phim kia, chính là cảnh Cố Vi Vi và Phó Thời Dịch đang ở sân bay, được rất nhiều fan CP cầm theo áp phích của hai người tặng cho bọn họ.
Thậm chí, còn có người hâm mộ photoshop ảnh chân dung của hai người trong một trái tim khổng lồ, trông cực kỳ chói mắt.
"Nhìn kìa, thật nhiều người ủng hộ bọn họ yêu nhau." Phó Thời Khâm chỉ vào đoạn phim trong điện thoại di động, đổ thêm dầu vào lửa.
Rõ ràng là do hô qua hắn đăng bài viết kia lên thông báo cho bọn họ, cho nên những người này mới biết tin mà chạy tới sân bay.
Đáy mắt Phó Hàn Tranh xuất hiện hàn ý, quay sang lườm hắn.
"Vậy cậu vui vẻ vì chuyện gì?"
"Em đâu có vui vẻ chứ, em đang tức giận thay cho anh đây, rõ ràng là bạn gái anh, vậy mà lại có nhiều fan CP với Phó lão tam như vậy…" Phó Thời Khâm tỏ vẻ tức giận dâng trào mà nói.
Ặc, hắn biểu lộ vui vẻ rõ ràng như vậy sao?
Phó Thời Dịch vừa mới lên máy bay, chẳng hiểu sao lại đột nhiên có cảm giác bất an, hắn vỗ vỗ vị trí trái tim mình rồi quay sang nói với Cố Vi Vi đang đứng bên cạnh."
"Lịch trình làm việc của ngày hôm nay mới được quyết định không lâu, ai tiết lộ ra ngoài, khiến nhiều người chạy tới đây như vậy chứ?"
"Làm sao mà tôi biết được?" Cố Vi Vi nhắm mắt dưỡng thần.
Phó Thời Dịch hơi sốt ruột mà run cả chân, "Tôi luôn có cảm giác, hình như có người đang chọc phá tôi thì phải."
"Anh đừng có giở chứng hoang tưởng." Cố Vi Vi nói.
"Nếu chuyện fan CP quá ồn ào, khiến đại ca biết được, thì tôi gặp phiền phức lớn rồi." Phó Thời Dịch vừa nhớ tới chuyện bị bắt nhảy Bungee lần trước, cả người liền run lên.
Chỉ cần đại ca nổi cơn ghen, lại không nỡ mắng cô ấy, chắc chắn là lại lấy hắn ra xả giận cho mà xem.
Cố Vi Vi mở mắt ra, nghiêng đầu hỏi.
"Chuyện tìm đường chết mà anh và Phó Thời Khâm làm ít lâm chắc?"
"Nếu chuyện do tôi tự gây ra, thì kể cả có bị ngược đãi tôi cũng không còn lời nào để nói, nhưng nếu bị người khác hãm hại, đương nhiên là không phục rồi." Phó Thời Dịch đẩy kính râm lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Để người của công ty điều tra xong, tôi mà biết được là ai để lộ lịch trình, người đó chết chắc."
"Kẻ khả nghi nhất, chẳng phải chính là nhị ca của anh sao?" Cố Vi Vi hừ một tiếng.
Hai người bọn họ từ trước đến nay ngoài tự tìm đường chết cho mình còn tìm cả đường chết cho nhau, không hề dừng lại.
Phó Thời Dịch vẫy tay, "Khi thành lập lại tiểu đội chúng tôi đã uống máu ăn thề rồi, anh ấy mà dám bán đứng người đội trưởng này, chẳng lẽ không sợ bị nguyền chết sao?"
Cố Vi Vi chẳng nói chẳng rằng mà nhìn tên kỳ quái ngồi bên cạnh mình, ừm, đội trưởng tiểu đội tìm đường chết, thật sự rất thích hợp với anh ta.