"Dù sao cũng không phải gặp vào lúc này, để tới khi có cơ hội thích hợp rồi nói tiếp, anh mau ra ngoài đi."
Gần đây đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu để Phó phu nhân và Mạnh Như Nhã phát hiện ra quan hệ của cô và Phó Hàn Tranh.
Phó phu nhân luôn nghĩ trăm phương nghìn kế chia rẽ cô và Phó Hàn Tranh, Mạnh Như Nhã vốn có hiềm khích với cô, để bọn họ biết biết chuyện cô là bạn gái Phó Hàn Tranh, chắc chắn bọn họ sẽ dùng đủ mọi biện pháp tới đối phó với cô.
Cô chỉ muốn yên ổn mà sống qua mấy ngày này, sau đó gia nhập đoàn làm phim chuyên tâm đóng phim.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh hơi xấu đi, anh lặng lẽ khép cửa phòng lại, một mình đi ra phòng khách.
Phó phu nhân vừa bước vào phòng khách, nghe có tiếng nói chuyện liền hỏi.
"Hàn Tranh, con nói chuyện với ai vậy?"
Phó Hàn Tranh thả lỏng cơ mặt, trở lại dáng vẻ lạnh nhạt trước mặt người khác như thường lệ.
"Gọi điện thoại."
Phó phu nhân đặt hoa quả và bánh kem lên bàn, mỉm cười nói.
"Thời Khâm nói hôm nay con không tới công ty, đúng lúc mẹ và Như Nhã đang ở gần đây, nên tiện đường tới thăm con một chút."
Đứa con lớn lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, hôm nay lại bỏ việc ở công ty về nhà nghỉ ngơi.
Thời Khâm nói Hàn Tranh muốn ở bên cạnh bạn gái, nhưng mấy đứa con này chẳng ai chịu nói cho bà, rốt cuộc là Hàn Tranh đang yêu đương cùng con bé nào.
Bà cũng đã hỏi dì Vương mấy lần, nhưng dường như Hàn Tranh đã dặn dò trước nên dì Vương cũng không chịu nói cho bà nửa chữ.
Cho nên, hôm nay Phó phu nhân mới tự mình tới đây xem, rốt cuộc con bé kia là ai.
Mạnh Như Nhã mắt đảo bốn hướng, tai nghe tám phương.
Cô ta vẫn không thể điều tra ra được cô gái kia là ai, đành phải thuyết phục Phó phu nhân cùng tới đây để làm rõ ngọn nghành lời đồn.
Vừa rồi hai người bước vào phòng khách, rõ ràng nghe thấy có tiếng phụ nữ trong nhà.
Mạnh Như Nhã lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa mà lúc nãy Phó Hàn Tranh khép lại, cô gái kia…hẳn là đang ở trong căn phòng đó đi.
Phó phu nhân cũng liếc mắt nhìn cánh cửa kia, nói.
"Thời Khâm nói, hôm nay con cố nghỉ để lại công việc về nhà ở bên bạn gái, bạn gái con đâu?"
Phó Hàn Tranh đang định trả lời, điện thoại di động đặt trên bàn bỗng thông báo có tin nhắn đến: [Không được nói gì cả!]
Phó phu nhân và Mạnh Như Nhã lập tức liếc nhìn điện thoại của Phó Hàn Tranh, vừa nhìn thấy thông báo hiển thị trên màn hình, trên mặt liền hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Không phải do nội dung tin nhắn, mà là do biệt danh của người gủi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh…lại là [Bảo bối]?
Phó phu nhân kinh ngạc nhìn Phó Hàn Tranh, bà hiểu rõ cái kiểu đối xử lạnh nhạt với người khác của con trai mình.
Cho dù là cha hay mẹ thì Hàn Tranh cũng đều tỏ ra lạnh nhạt.
Nhưng một người như vậy, lại đặt cho người khác một cái biệt danh Weixin khó mà… khó mà tin nổi như thế sao?
Phó Hàn Tranh liếc mắt đọc dòng tin nhắn kia, thản nhiên đáp.
"Cô ấy ra ngoài rồi, không ở đây."
Phó phu nhân còn chưa thể tiếp nhận được cách đãi ngộ đặc biệt của con trai mình với cô gái kia.
"Công việc ở công ty bận rộn như vậy, con bé cũng không hiểu chuyện quá rồi, lại còn đòi con về nhà ở bên con bé."
Phó Hàn Tranh thấy Phó phu nhân không hài lòng với bạn gái mình, nhíu mày.
"Là tự con muốn về nhà với cô ấy."
Có thể Vi Vi nói đúng, bây giờ không thích hợp để cô ấy gặp mẹ.
Mẹ anh vốn đã không thích cô, nếu bà biết hai người đang yêu đương, đối với cả hai đều rất phiền phức.
Hơn nữa, bây giờ tình cảm của anh và Vi Vi vẫn chưa ổn định, nếu để người ngoài xen vào thì càng không tốt.
Mạnh Như Nhã nghe Phó Hàn Tranh nói vậy, âm thầm cắn chặt hai hàm răng.
Rốt cuộc là người phụ nũa đáng chết kia đã dùng yêu thuật gì với Phó Hàn Tranh, mà khiến anh che chở cho cô ta đến mức này chứ.
"Như Nhã, không phải cháu muốn vào phòng vệ sinh sao?" Phó phu nhân liếc mắt nhìn căn phòng kia, mỉm cười ra hiệu cho Mạnh Như Nhã.
"Vâng."
Mạnh Như Nhã đặt túi xách của mình xuống, đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Lúc đi qua phòng của Cố Vi Vi, cô ta giả vờ nhầm lẫn đây là phòng vệ sinh, mở cửa phòng ra.