Trình tổng bị ánh mắt của Cố Vi Vi dọa hoảng sợ, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hừ một tiếng trêu ghẹo.
"Cô ngủ cùng Vương Vệ Đông thì được, ngủ cùng tôi thì không được chắc?"
Trước đây hắn không hiểu tại sao Vương Vệ Đông lại thích chơi mấy cô gái nhỏ tuổi mới gia nhập giới giải trí.
Bây giờ hắn mới biết mấy kiểu bé con này sức sống mơn mởn, quả thực mấy nữ minh tinh khác muốn diễn cũng không thể diễn nổi.
Cố Vi Vi nhìn Trình tổng giữ chặt nắm đấm cửa, tỏ vẻ đêm nay cô không cho ông ta vào phòng thì ông ta sẽ không buông tha cho cô.
"Trình tổng, phòng của tôi không tiện, hay là… chúng ta tới nơi khác đi?"
"Được, tới chỗ khác, cô muốn tới đâu chúng ta liền tới đó…" Trình tổng thấy Cố Vi Vi đã chịu thỏa hiệp, không chờ nổi nữa liền giơ tay ra muốn lần mò trên người cô.
"Trình tổng ông gấp cái gì chứ?" Cố Vi Vi tóm chặt lấy cà vạt của ông ta, mỉm cười nói, "Nhắm mắt lại, tôi dẫn ông đi."
Trình tổng nghe thấy giọng nói ôn nhuận ngọt lịm của Cố Vi Vi, xương cốt toàn thân liều mềm nhũn.
"Được, tôi nhắm mắt, tôi nhắm mắt rồi đây…"
Cố Vi Vi kéo cà vạt của Trình tổng, dẫn ông ta đi một đoạn, sau đó gõ cửa một căn phòng khác.
Cửa phòng vừa mới mở ra, cô liền đẩy Trình tổng vào trong.
"Trình tổng cô quạnh lạnh lẽo, cần người ngủ cùng, mượn phòng của anh chiều đãi ông ta một chút."
…
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Tử Đình đang chuẩn bị lên máy bay quay về Đế Đô.
Lê Hinh Nhi tiễn hắn xuống lầu, dịu dàng nói.
"Anh Tử Đình, anh có muốn… chào Vi Vi một tiếng rồi đi không?"
"Anh không muốn gặp cô ta." Sắc mặt Ngụy Tử Đình lạnh hẳn đi.
Lê Hinh Nhi mím môi, tỏ vẻ buồn phiền.
Ngụy Tử Đình thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Lê Hinh Nhi, đặt tay lên hai vai cô ta, hỏi, "Còn chuyện gì nữa sao?"
"Thực ra…" Lê Hinh Nhi làm bộ đau lòng, thở dài một hơi rồi nói, "Thực ra em nghĩ rằng anh có thể khuyên nhủ Vi Vi, tối hôm qua trợ lý của em nói… cô ấy nhìn thấy Vi Vi và Trình tổng ở cùng nhau, anh cũng biết Trình tổng là người như thế nào rồi đấy…"
Ngụy Tử Đình nghe xong, sắc mặt liền tối sầm đi.
"Rốt cuộc là cô ta có còn chút liêm sỉ nào không vậy, đầu tiên là đi theo Vương tổng, bây giờ lại dây dưa với Trình tổng, làm đại tiểu thư của tập đoàn Long Thăng thì không muốn, lại đi làm mấy chuyện thấp hèn như vậy…"
Cũng may là, hắn và cô ta đã sớm hủy bỏ hôn ước, nếu không thì chẳng biết đã bị cô ta chụp cho bao nhiêu cái mũ xanh rồi. ("đội mũ xanh" nghĩa là bị cắm sừng.)
"Anh Tử Đình, anh đừng nói Vi Vi như vậy chứ, con bé… nhất định là đang giận dỗi chúng ta, không muốn về nhà nên mới buộc phải lăn lộn mưu sinh ở bên ngoài như vậy." Lê Hinh Nhi kéo cánh tay Ngụy Tử Đình, nhỏ nhẹ dịu dàng khuyên nhủ.
"Con bé vẫn hay nghe lời anh mà, anh đi khuyên em ấy, bảo em ấy đừng như vậy nữa, mau về nhà đi."
Ngụy Tử Đình nhìn cô bạn gái ngây thơ dịu dàng, tâm địa thiện lương của mình, bất đắc dĩ mà thở dài.
"Cô ta đã tự muốn sống theo kiểu sa đọa như vậy, em còn quan tâm đến cô ta làm gì?"
"Dì Mộ mất rồi, lúc con bé tình lại sau vụ tai nạn giao thông thì tính cách liền thay đổi hoàn toàn, mọi người có khuyên như thế nào cũng không chịu về nhà, nếu cứ tiếp tục như vậy, em sợ rằng con bé sẽ thật sự lầm đường lạc lối mất…" Lê Hinh Nhi lo lăng thở dài.
Ngụy Tử Đình nghe xong, vui vẻ mỉm cười, "Anh phải tích phúc mấy đời, mới có thể có được người bạn gái lương thiện như em đây?"
Lê Hinh Nhi ngại ngùng cúi đầu khẽ mỉm cười, Ngụy Tử Đình bước vào thang máy, nhấn chọn tầng mà Cố Vi Vi đang ở.
Hai người vừa ra khỏi thang máy, liền thấy người của đoàn làm phim đang nhìn về phía một căn phòng nào đó, bàn tán sôi nổi.
Lê Hinh Nhi lập tức tỏ vẻ lo lắng, "Có phải Vi Vi xảy ra chuyện gì rồi không…"
Nói rồi, liền kéo Ngụy Tử Đình đi cùng cô ta.
Hai người chạy tới căn phòng mà người của đoàn làm phim đang tập trung lại, Lê Hinh Nhi không khỏi lo lắng mà chen vào bên trong.
"Vi Vi…"
Nhưng, khi cô ta vào tới trong phòng, vừa nhìn thấy cảnh tượng ở đây liền há miệng kinh ngạc.