"Không đàn được thì cứ chịu thua đi, cứ làm như đưa nhạc phổ cho cô ta thì cô ta liền có thể đàn hay như Lâm Na vậy." Chu Hiểu Cầm không chút lưu tình mà trào phúng nói.
"Đúng vậy, có một số người đúng là không biết tự lượng sức mình."
"Giải thưởng giành được lúc còn học tiểu học thì có gì đặc biệt chứ, giải thưởng của Lâm Na là giải thưởng chuyên nghiệp ở cấp độ cao nhất trong nước đấy."
…
Một đám người ủng hộ Lâm Na học muội sau khi nghe cô ta diễn tấu xong liền trào phúng mà ào ào bàn tán để xem lần này Cố Vi Vi đàn thế nào đây.
"Đây là bài nhạc làm nên danh tiếng của Lâm Na nên tất nhiên em ấy sẽ quen thuộc hơn người khác một chút, để bạn học Mộ Vi Vi xem nhạc phổ thì mới công bằng." Người dẫn chương trình đề nghị.
Giáo viên âm nhạc nghe vậy liền cho học sinh đem bản nhạc phổ bài "Dã phong phi vũ" đến, lúc đưa cho Cố Vi Vi còn không quên an ủi cô một chút.
"Không cần tự gây áp lực lớn như vậy cho bản thân đâu, em cứ làm hết sức là được rồi."
Dù sao thì gọi cô bé này đến đây cũng chỉ là để làm nền cho Lâm Na mà thôi.
"Cảm ơn."
Cố Vi Vi nhận lấy bản nhạc phổ kia, chăm chú xem thật kỹ.
Mộ Vi Vi đã lâu không chơi đàn, hơn nữa mặc dù cô biết đánh đàn nhưng cũng chưa từng đàn bài Dã phong phi vũ này lần nào mà mới chỉ nghe Lâm Na đàn qua một lần mà thôi, còn chẳng đủ thời gian để ghi nhớ nhạc phổ nữa.
Cũng may là cô trí nhớ của cô tốt tới dọa người, cái gì đã xem qua một hai lần thì nhất định có thể nhớ chính xác.
Những học sinh đang đứng bên ngoài phòng học thấy Cố Vi Vi lật nhạc phổ mất cả nửa ngày rồi mà còn chưa chịu đàn liền ào ào kháo nhau chuẩn bị rời đi.
"Thôi quên đi, màn diễn tấu lúc nãy của Chu Lâm Na khoa trương như thế, đến cả học sinh cực kỳ giỏi cũng chẳng có mấy người sánh được, Mộ Vi Vi chưa từng đàn bài này lần nào, làm sao mà thắng được cơ chứ."
"Trình độ tiểu học và trình độ chuyên nghiệp có thể đem ra so sánh với nhau chắc?"
…
Thế nhưng khi bọn họ vừa mới kéo nhau rời đi đến cầu thang thì từ trong phòng học, tiếng dương cầm đang chơi bản "Dã phong phi vũ" lại đột nhiên truyền tới, hơn nữa so với tiếng đàn lúc nãy mà Chu Lâm Na vừa mới diễn tấu cũng không hề thua kém chút nào.
Thế là một đoàn học sinh lại hiếu kỳ mà ào ào quay lại, trông thấy thiếu nữ đội mũ lưỡi trai kia đang chăm chú biểu diễn, nhạc phổ vừa xem được bỏ qua một bên, hoàn toàn không cần liếc mắt sang nhìn lấy một lần.
Trong đám đông, một nam sinh trên mặt vẫn còn có nét trẻ con đang xem chuyện náo nhiệt này liền đưa điện thoại di động của mình lên quay lại cảnh thiếu nữ trong phòng học kia đang say sưa mà biểu diễn, vừa quay phim vừa nhỏ giọng nói.
"Luật thiếu, vừa nãy là Chu đại mỹ nữ đàn, bây giờ lại đến đối tượng mà cậu thầm thương trộm nhớ đàn rồi kìa. Mộ Vi Vi cũng thật quá đáng sợ đi, lúc nãy còn nói cô ta không đàn được, kết quả vừa nghe qua một lần, xem nhạc phổ hai lần đã có thể trực tiếp đàn lại, chuyện này thật quá đáng sợ rồi đấy."
Người đang nhận cuộc gọi video ở đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của một thiếu niên khác, "Cậu có thể im lặng được không hả."
Đến cả học sinh đang vây quanh phòng học đều có thể nghe ra Mộ Vi Vi biểu diễn rõ ràng trội hơn Chu Lâm Na, đó là còn chưa nói đến giáo viên âm nhạc và người dẫn chương trình, ai nấy đều chấn kinh tới mức con ngươi cũng muốn rơi xuống đất rồi.
Thiếu nữ kia lưng thẳng, mười ngón tay thon dài nhanh chóng lướt nhẹ trên phím đàn dương cầm, trước mắt người khác hầu như chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh của ngón tay.
Nếu như màn biểu diễn lúc nãy của Chu Lâm Na đã gần như đạt tới độ hoàn mỹ thì Mộ Vi Vi hiện tại đang diễn tấu đã là trình độ hoàn hảo tới không chút tì vết rồi.
Nụ cười dương dương tự đắc trên gương mặt Chu Lâm Na cứ một chút rồi lại một chút biến mất theo màn biểu diễn của Cố Vi Vi, cuối cùng dung mạo tinh xảo của cô ta chỉ còn sót lại biểu cảm lạnh lẽo cùng phẫn nộ.
Cố Vi Vi đàn xong nốt nhạc cuối cùng của bản Dã phong phi vũ liền ngẩng đầu lên mà nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Mấy nữ sinh cùng học dương cầm với Chu Lâm Na ai nấy đều trợn mắt há mồm mà vỗ tay rần rần. Vì giáo viên quá yêu thích Chu Lâm Na mà bình thường bọn họ đều chỉ có thể trở thành phông nền cho cô ta.
Bây giờ cuối cùng cũng có người đứng ra chèn ép Chu Lâm Na, bọn họ đương nhiên cảm thấy rất vui sướng.
"Thế này mới gọi là khoa trương chứ, màn biểu diễn lúc nãy của người nào đó thì là trò xiếc gì cơ chứ?"
"Tôi đã tính thời gian rồi, tốc độ di chuyển tay nhanh nhất của cô ấy là một giây đàn mười sáu nốt, tay phải dài cỡ nào mới được tới mức này cơ chứ."
"Ha ha, lúc nãy ai vừa mới nói Chu Lâm Na quá tuyệt diệu vậy, khoe khoang kỹ thuật gì chứ, để mấy thí sinh bại dưới tay cô ta đến đây mà xem này."
"Chà chà, người nào đó thấy bản thân thành danh rồi liền ra vẻ kiêu căng ngạo mạn thách thức người khác, kết quả lại tự mình khiến mình mất mặt."
"Mọi người không cảm thấy như vậy mới thực sự là trò vui hay sao?"
Một nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp cợt nhả nói.
"Mộ Vi Vi có thể đàn được bản nhạc của Chu Lâm Na nhưng Chu Lâm Na có thể vừa nghe qua đã đàn được bản nhạc của Mộ Vi Vi chắc?"