Tần Luật nói xong, trong lòng ngập tràn mong đợi mà nhìn Cố Vi Vi đang ngồi trước mặt mình, chờ cô trả lời.
Lời đề nghị này của Tần Luật chẳng những không thể làm Cố Vi Vi thay đổi sắc mặt, trái lại còn khiến cô cảm thấy có chút… thiếu kiên nhẫn.
"Tần thiếu gia, tôi không có hứng thú với cậu, lại càng không có hứng thú đi Italy học dương cầm."
Đúng là trước đây Mộ Vi Vi muốn đi Italy du học, nhưng bây giờ cô không phải Mộ Vi Vi.
Cô là Cố Vi Vi, một Cố Vi Vi đã hơn hai mươi tuổi, thật sự chẳng có chút hứng thú nào với mấy tên nhóc con mười mấy tuổi như Tần Luật cả.
"Mộ Vi Vi, rốt cuộc là cậu có nghe hiểu những gì tôi nói không vậy? Phó Hàn Tranh không phải người tốt, cậu căn bản không biết bộ mặt thật của anh ta nên mới đồng ý ở bên…."
"Tần Luật, nếu cậu không muốn phụ đạo cho tôi thì quay về đi." Cố Vi Vi lạnh giọng ngắt lời hắn.
Trước đây Cố Vi Vi cũng cho rằng Phó Hàn Tranh là một tên độc tài tàn bạo, nhưng sau khi trùng sinh dưới thân phận của Mộ Vi Vi thì cô lại phát hiện hóa ra Phó Hàn Tranh không hề đáng sợ như những gì lời đồn đại kia miêu tả.
Cho dù Mộ Vi Vi có hết lần này đến lần khác quấy rầy anh thì anh vẫn rất khoan dung với cô ấy.
"Mộ Vi Vi, cậu thực sự muốn chết dưới tay anh ta sao?"
Tần Luật thấy Cố Vi Vi vẫn ngang bướng không chịu nghe theo lời khuyên của mình liền kích động nắm chặt cánh tay cô, vô tình lại nắm trúng vết thương trên cánh tay Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi đau đến nhăn mặt lại, "Bỏ tay ra!"
"Trừ phi cậu đồng ý rời xa Phó Hàn Tranh." Tần Luật chẳng những không chịu buông tay mà còn dùng sức nắm chặt hơn.
Cố Vi Vi cảm giác được vết thương khó khăn lắm mới bắt đầu khép miệng của mình giờ lại bị Tần Luật nắm chặt đến nỗi sắp bật máu liền dùng tay còn lại đẩy bàn tay Tần Luật ra nhưng lại chỉ khiến Tần Luật lại càng cố chấp nắm chặt hơn, Cố Vi Vi đau đớn đến muốn bốc hỏa.
"Tần Luật, cậu buông tay ra cho tôi!"
Trong phòng làm việc, Phó Hàn Tranh loáng thoáng nghe được tiếng cãi vã truyền tới liền nhíu mày, nhìn vào máy tính nói với những người đang họp trực tuyến cùng anh.
"Just a moment, please."
Nói rồi Phó Hàn Tranh đi ra phòng khách, vừa trông thấy Tần Luật đang nắm chặt cánh tay bị thương của Cố Vi Vi. Anh liền lập tức bước tới bắt lấy cánh tay của Tần Luật, trầm giọng quát lớn.
"Bỏ tay ra!"
Tần Luật cảm thấy xương cổ tay của mình sắp bị bóp nát rồi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo tới dọa người của Phó Hàn Tranh, bàn tay đang giữ chặt cánh tay Cố Vi Vi run rẩy rồi không chịu nổi nữa mà buông ra.
Chỉ một giây sau, Tần Luật liền bị Phó Hàn Tranh đẩy sang một bên, cả người lảo đảo va vào tủ rượu.
Cố Vi Vi nâng cánh tay bị thương đau không tả xiết của mình mà nhìn Phó Hàn Tranh đang quay về phía mình.
"Cảm ơn anh."
Phó Hàn Tranh không yên tâm, lập tức kéo ống tay áo của cô lên rồi cẩn thận mở một góc lớp băng gạc ra kiểm tra, vừa nhìn thấy vết thương đã bắt đầu khép miệng của Cố Vi Vi lại bắt đầu rỉ máu, lông mày không khỏi càn nhíu chặt hơn nữa.
"Mặc thêm áo vào, chúng ta đến bệnh viện."
"Hay là… gọi điện hỏi bác sĩ Hà xem có vấn đề gì không là được rồi." Cố Vi Vi nói.
Cô thấy vết thương cũng không nghiêm trọng đến nỗi phải tới bệnh viện, chẳng qua là Phó Hàn Tranh cứ thích chuyện bé xé ra to mà thôi.
Phó Thời Khâm ngồi đợi trong phòng làm việc mãi mà vẫn chưa thấy Phó Hàn Tranh quay về nên cũng đi ra ngoài, định giục anh mau quay lại tiếp tục hội nghị, nhưng vừa ra tới phòng khách lại cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thông báo cho bọn họ tạm dừng hội nghị nửa tiếng, tôi có chút việc cần xử lý." Phó Hàn Tranh dứt khoát nói.
Phó Thời Khâm bất đắc dĩ gật đầu rồi quay lại phòng làm việc thông báo với phía đối tác tạm dừng hội nghị.
Phó Hàn Tranh ấn Cố Vi Vi ngồi xuống ghế sô pha rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hà Trì, xác nhận không cần đưa Cố Vi Vi tới bệnh viện rồi mới cúp máy.
Sau đó liền lạnh lùng nhìn về phía Tần Luật.
"Chuyện vừa mới xảy ra, tốt nhất là cậu nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng."
Tần Luật hít một hơi thật sâu lấy dũng khí rồi nhìn thẳng vào người đàn ông đang tỏa ra khí thế bức người kia mà nói.
"Chú Phó, xin chú buông tha cho Vi Vi đi, cô ấy… là bạn gái của cháu."