Mục lục
Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Translator: Wave Literature

Cố Vi Vi mở cửa, kéo theo vali hành lý theo Phó Thời Khâm xuống lầu.

Dưới lầu, một vị lão tiên sinh gần bảy mươi tuổi đang trò chuyện cùng Phó Hàn Tranh và mấy người khác.

"Minh lão, hẳn là trên đường trợ lý Từ đã nói với ông mục đích hôm nay chúng ta mời ông đến đây rồi. Mời ông xem xem, bức tranh của Phổ Lợi An này rốt cuộc là hàng thật hay hàng giả."

"Tranh của Phổ Lợi An sao?" Minh Tông Viễn kinh ngạc.

Ông vừa nói vừa lấy kính viễn thị ra, "Hiện tại bên ngoài còn rất ít tranh do Phổ Lợi An vẽ, vậy mà các ngươi lại có thể tìm được sao?"

"Một phòng đấu giá bí mật đã đem nó ra đấu giá." Phó Hàn Tranh đưa tay chỉ bức tranh trên bàn, "Ông là chuyên gia nghiên cứu về họa phẩm của Phổ Lợi An, mời ông xem qua bức tranh này một chút."

Minh Tông Viễn vừa nghe hắn nói đây là tranh của Phổ Lợi An liền kích động đến mức lập tức đứng dậy đi đến trước bàn, đưa mắt đến sát bức tranh sau đó trên mặt lại xuất hiện vẻ thất vọng.

"Thế nào rồi, là thật đúng không?" Phó Thời Khâm không đợi nổi nữa, liền tiến đến gần Minh lão dò hỏi.

Minh Tông Viễn lão tiên sinh tháo kính xuống, trên mặt biểu lộ vẻ không vui mà quay đầu lại nhìn mấy người Phó Thời Khâm.

"Mấy người trẻ tuổi các ngươi cố ý tìm ta kiếm chuyện với ta cho vui đấy hả?"

Đôi mắt Phó Hàn Tranh híp lại trở nên sắc lạnh, "Ý của Minh lão là, bức tranh này…là hàng nhái sao?"

Phó Thời Khâm không tin nổi những gì hắn vừa nghe thấy liền tiến lại gần bức tranh nhìn trước ngó sau rồi lôi kéo Minh Tông Viễn mà nói.

"Minh lão, ông nhìn kỹ lại một chút đi, không thì để tôi lấy cho ông thêm một cái kính lúp nữa. Bức tranh này là do tôi bỏ ra mấy chục triệu đấu giá giành về đấy, làm sao mà giả được chứ?"

"Mấy chục triệu sao?" Minh Tông Viễn chẳng muốn liếc mắt nhìn lại bức tranh giả kia thêm lần nào nữa, như thể nó sẽ làm bẩn mắt ông vậy.

"Là đầu óc tao có vấn đề mà lại đem mấy chục triệu đi mua cái thứ tranh giả này cơ chứ?"

Mạnh Như Nhã liếc sang Phó Hàn Tranh, trong lòng bắt đầu trở nên hoang mang.

"Minh lão, ông xem lại kỹ một chút đi, ông mới liếc mắt một cái liền nói bức tranh này là hàng giả thì cũng quá qua loa rồi đấy."

Đây là tranh do cô giới thiệu mà đấu giá mua về, nếu là hàng giả thì cô là người phải chịu trách nhiệm.

Kết quả là không những không thể khiến Mộ Vi Vi gặp xui xẻo, trái lại còn trở thành giúp cô ta lập công.

Minh Tông Viễn không nhịn nổi nữa mà thở dài, xua tay nói.

"Ta không cần phải nhìn kỹ làm gì, tranh của Phổ Lợi An ta đã xem qua bao nhiêu bức rồi, cái nào là thật cái nào là giả chỉ cần ta liếc mắt nhìn qua liền có thể nhận ra.

"Hơn nữa, bức tranh thật mà thứ hàng giả này mô phỏng theo vốn là món đồ mà một người họa hữu của ta rất yêu thích, ta từng tận mắt trông thấy bức tranh thật đó trong nhà bọn họ rồi. Người ta cũng không phải là hạng thiếu tiền, không thể nào có chuyện đem tranh đi bán được."

Ông tha thiết yêu thích tác phẩm của Phổ Lợi An, nhìn thấy mấy loại tranh giả này sắc mặt liền xấu đi.

Phó Thời Khâm vốn dĩ đã kìm nén mấy lời châm biếm sẵn trong đầu, chỉ đợi Minh Tông Viễn tới giám định ra tranh là hàng thật liền đem ra mắng Cố Vi Vi một phen.

Nhưng mà bây giờ lại kiểm tra tranh là giả, hắn buộc phải đem hết mấy lời ấy nhịn lại.

Mà người đem mấy chục triệu đi mua một bức tranh giả là Mạnh Như Nhã kia giờ đây đuối lý, cũng không dám nói thêm lời nào.

Phó Hàn Tranh hướng mắt nhìn về phía Cố Vi Vi ở lầu dưới, trong mắt có chút thâm sâu khó dò.

"Vi Vi, làm sao mà cháu nhìn ra được đây là tranh giả?". Phó lão thái thái có chút hiếu kỳ, không nhịn nổi mà truy hỏi.

Bà biết Vi Vi căn bản không học Mỹ thuật, bức vẽ giả này, đem ra bán đấu giá đã lừa được không biết bao nhiêu người, làm sao mà cô vừa nhìn qua đã nhận ra là giả chứ.

"Trước đây mẹ cháu thích tranh sơn dầu nên thường đưa cháu đi xem triển lãm tranh của họa sĩ nước ngoài. Cháu đã từng xem qua những bức tranh khác của Phổ Lợi An, phát hiện bức tranh này không giống nên mới cảm thấy nó là giả." Cố Vi Vi chỉ giải thích đơn giản.

Sự thật là bút tích thật của bộ tranh "Hoa hồng"đã bị Cố gia bí mật mua lại từ tám năm trước rồi, vẫn đang được treo ở phòng khách của Cố gia.

Cố phu nhân thập phần yêu thích tranh của Phổ Lợi An, phần lớn tranh sưu tầm trong nhà đều là của Phổ Lợi An, Minh Tông Viễn từng được mời đến Cố gia với tư cách họa hữu, cũng vì vậy mà đã được tận mắt nhìn thấy bút tích thật của bức tranh này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK