Nàng ta chỉ cho rằng chẳng qua là mẫu vì tử quý, lúc này mới được đón vào trong cung, nếu không phải vì cháu trai của mình, chỉ sợ cả đời đừng mong được tiến cung.
Chỉ là vừa nhìn thấy Thần phi, nàng ta lại nghĩ lại nữ tử mà mình cho người ám sát kia, cả hai đều có một mình với nhi tử, đều có địa vị thấp hèn, tuy nhiên, thê nhi cũ của Chu Tồn Phong khác ở chỗ là lại bị hoàng đế giam giữ.
Dù có suy nghĩ thế nào nàng ta cũng không thể ngờ được Nhậm Khanh Khanh chính là nữ tử đó.
Tiêu Thừa nhàn nhạt nói: “Đây là hoàng tẩu của các ngươi.”
Tiêu Diệu mở to hai mắt, có chút không thể tin được. Có đạo lý nào, lại phải gọi một phi tử là tẩu tẩu.
Chỉ thấy mặt hoàng huynh có vẻ áp bức, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn mình, hiển nhiên là muốn nổi giận, Tiêu Diệu lúc này mới không tình nguyện nói: “Hoàng tẩu.”
Nàng thấy Chu Tồn Phong thất thần, lộ vẻ mặt không vui: “Phò mã ——”
Lòng hắnbị đong lạnh đến mức như có gió thổi qua, bộ giáp ngắn bị kéo như sắp nứt ra, lòng bàn tay đầy máu.
Hắn một lòng bị chọc đến lạnh căm căm lộ ra phong, đoản giáp đều bị véo đến bổ ra, đầy tay tâm huyết.
Hắn kéo môi cười: “…… Hoàng tẩu.”
Nhậm Khanh Khanh nâng mắt lên, nhẹ giọng nói: “Hoàng muội, phò mã.”
Âm thanh không một tia gợn sóng, trên mặt dáng vẻ nhàn nhạt, Tiêu Diệu chỉ cho rằng nàng đang làm bộ làm tịch, đáy mắt mang theo khinh thường, nhìn cháu trai đáng yêu lúc nãy cũng bỏ qua.
Tiêu Thừa cầm tay nàng, xúc cảm lạnh lẽo, mắt ưng quét qua nàng một lần, thấp giọng nói: “Mệt rồi?”
Làm sao lại mệt mỏi, rõ ràng là thấy người cũ, lòng đang kích động. Nhưng hắn không phát hỏa được, chỉ đành coi như không biết.
Nhậm Khanh Khanh mặc kệ cho hắn nắm, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp vây lấy nàng, dần dần cũng ấm lên. Nàng lắc đầu: “Còn tốt.”
Tiêu Diệu thấy hai người ở chung như vậy, khinh thường trong mắt càng sâu. Cách nói mà nữ tử hương thôn cũng không học được, nói chuyện với hoàng huynh cũng vô lễ như vậy, chỉ sợ sớm muốn cũng làm cho hắn ghét bỏ.
Nhưng dù như thế nào, Tiêu Ngọc là đứa con đầu tiên của hoàng huynh, đối với nó tốt sẽ có lợi chứ không có hại. Nang ta ngồi xổm xuống, đưa tay đón Tiểu Bảo lại:
“Ngọc Nhi, đến cô cô xem nào.”
Tiểu Bảo nhỏ nhắn chân ngắn chạy tới, mở to mắt nhìn.
Tiêu Diệu có chút thích tiểu hài tử, nhưng sau khi nhìn kỹ, nàng cảm thấy hắn giống hệt Nhậm Khanh Khanh, cho nên không khỏi nhéo mặt tiểu tử.
Móng tay nàng ta dài, lại bấu hơi chặt, lập tức mặt Tiểu Bảo hiện lên hai vết móng tay, tiểu tử khóc lớn, mắt ánh nước nhìn về phía Nhậm Khanh Khanh.
Nhậm Khanh Khanh đang muốn đi lên, Tiêu Thừa cũng đã bế Tiểu Bảo từ bên người Tiêu Diệu đến trước ngực mình, quát lớn: “Trở về cắt móng tay của ngươi đi, động thủ không nặng không nhẹ.”
Tiêu Diệu ngượng ngùng thu tay về, xưa nay nàng sợ hắn, chỉ nhỏ giọng giải thích: “Ta là cảm thấy…… tiểu tử này lớn lên giống hoàng tẩu như đúc, cũng không giống huynh lắm, nhất thời có chút kinh ngạc.”
Lời vừa ra khỏi miệng, làm cho Thái Hậu cũng ngây ngẩn cả người. Bà chỉ nhìn Tiểu Bảo sinh ra phấn điêu ngọc trác, trong lòng yêu thích, cũng không nghĩ về việc này.
Ánh mắt Tiêu Thừa tối xuống, lạnh lùng nói: “Nhi tử như mẫu, từ xưa đến nay đều là như thế.”
Thái Hậu thấy hắn đã trở nên không vui, nhưng dù sao đây là nữ nhi do mình sinh ra, nổi lên tranh chấp cũng không có chỗ nào tốt cho nàng. Bà cười nói:
“Hoành huynh con nói đúng, huynh con với ai gia cũng giống nhau.”
Tiêu Diệu tủi hờn nhắm miệng lại, đến nơi này thỉnh an Thái Hậu một chuyến, bị mắng trở về, còn bị hoàng đế trách phạt vì móng tay, quả thực mất mặt đến cực điểm.
Thấy sắc mặt lãnh đạm của phò mã trên xe ngựa, lập tức gào lên: “Không phải xưa nay chàng có bản lĩnh sao, ở trước mặt hoàng huynh cũng không biết nói đỡ ta một lời.”
Chu Tồn Phong kêu xe ngựa dừng lại, vén màn xe, âm thanh càng lạnh hơn: “Công chúa, vi thần cáo lui.”
Hắn luôn như vậy! hốc mắt Tiêu Diệu đỏ lên, tuy trước đó nàng hại thê tử cũ của hắn, nhưng bây giờ hai người đã thành hôn, làm sao hắn cũng nên tốt với mình hơn một chút.
Thái độ này của hắn đã nên trị tội, nhưng nàng một lòng ái mộ hắn, làm sao cũng không thể nhẫn tâm.