Hắn thẳng lưng thúc mạnh vào giữa hai chân lầy lội của nàng, ôm người vào trong lòng ngực, hôn hôn cái trán đầy mồ hôi của nàng: “Đi được?.”
Nhậm Khanh Khanh lỗ tai hồng, đôi mắt cũng hồng, chỉ là chân vô cùng đau đớn, thật sự không muốn để ý đến hắn.
Hắn liếc nhìn nàng, nhận thấy trên đầu gối mịn màng xuất hiện một khối bầm tím, cảm thấy có chút áy náy, sau đó lại cuốn lấy nàng nói: “Lần sau nhất định không cho nàng quỳ dưới đất”
Nàng quay mặt đi, âm thầm chửi hắn. Đồ khốn, lời nói không bao giờ tính.
Tiêu Thừa bế nàng lên, cứ như vậy mà đi, nữ nhân trong lòng ngực bắt lấy áo ướt đẫm của hắn, vội la lên: “Xiêm y, ta còn chưa mặc xiêm y.”
Hắn liếc nhìn cơ thể trắng nõn mềm mại của nàng, dỗ dành: “Không có ai cả.”
Nhậm Khanh Khanh che ngực lại, gấp đến độ lắc đầu. Bể tắm này cách tẩm điện một đoạn dài, ở giữa còn có một đoạn hành lang dài, hắn còn mặc chỉnh chu, tuy đã ướt đẫm, nhưng có ít còn hơn không. Cả người nàng trần trụi, trên người tất cả đều là dấu vết hắn gặm cắn xoa bóp ra, nếu để ai thấy, nàng thật sự cảm thấy thẹn.
Tiêu Thừa chỉ đành đặt nàng lên đất, tiện tay vớt lên long bào vừa cởi ra, bọc nàng kín mít:
‘Bây giờ được rồi?”
Long bào rồng vàng bao lấy nàng chặt chẽ, vì hai bầu vú quá lớn, vẫn lộ ra khe rãnh thật sâu. Hai viên núm vú thẳng tắp chọc nhô lên khỏi long bào.
Lúc hắn thượng triều mới mặc áo choàng, hiện giờ được khoác lên thân thể trần trụi của nàng, còn có một ý vị da^ʍ mỹ.
Ánh mắt hắn tối xuống, không biết vẫn còn bao nhiêu mưa gió đang chờ nàng. Nhậm Khanh Khanh phát hiện ra nguy hiểm, co ro thân mình cầu hắn: “Bỏ đi…..”
Hắn chặn bế ngang nàng lên, đi như bay xuyên qua hành lang dài, trở lại giữa tẩm điện còn bọc thêm một lớp áo choàng, vậy mà lại vẫn dẫn nàng ra cửa.
Mặt Nhậm Khanh Khanh mê man, nếu như bình thường, lúc nàng từ chối hắn cũng không quan tâm đến lời cầu xin, cứng rắn làm cho sướng mới buông nàng ra, hôm nay làm sao vậy, làm được một nửa còn dẫn nàng ra khỏi cửa?
Vừa rồi nàng mới bị thúc mở huyệt, d*m thủy chảy theo bắp đùi xuống, bên trong lại không mặc gì, bị hắn túm thất tha thất thểu đi về phía trước.
Đợi cho đến trước Kim Loan Điện, nàng lúc này mới ý thức được đây là nơi hắn thượng triều nghị sự.
Hắn dẫn nàng tới chỗ này làm gì……?
Nhậm Khanh Khanh đột nhiên bị hắn khiêng lên bả vai, đi mấy bước đến trên đại điện, hắn buông nàng xuống, nàng chỉ cảm thấy chiếc ghế này cực kỳ rộng, vừa xuống mới phát hiện đây là long ỷ (Ghế rồng)
Tiêu Thừa khảy khảy tóc mái trên trán nàng, lập tức cởϊ áσ choàng bên ngoài, không cởi long bào hẳn ra, chỉ đứng ở trước mặt nhìn.
Tiểu nương tử da thịt trắng nõn, bị long bào rồng vàng quấn lấy, da thịt như ẩn như hiện lộ ra một ít. Trên mặt nàng mang theo kinh hoàng, rúc vào một góc trên ghế rồng, lắp bắp nói:”Làm gì vậy……”
Nàng đã đoán được, nhưng không đoán trước được hắn lại dâm đãng như vậy, một tay nắm lấy một chân nàng, làm cho nàng nằm ở trên ghế rồng, côn th*t lại lần nữa cắm đi vào!
“Ách a ——” nàng đột nhiên thở dốc, cái miệng nhỏ mới vừa rồi khép kín lại bị chọc cho mở, quy đầu cực đại thế tới rào rạt thúc vào chỗ sâu nhất.
Tuy trong Kim Loan Điện không có một bóng người, lại là nơi ngày thường hắn thượng triều, chiếc ghế rồng này là nơi hắn ngồi rất nhiều năm, trên đây lúc này lại làm nàng, còn mặc long bào của chính mình.
Hai bàn tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, dễ như trở bàn tay đặt lên vai, bóp hai cẳng chân trắng nõn của nàng, nói:
“Khanh Khanh, thích không?”