Một tay hắn xoa xoa mông ở của nàng, một tay xoa xoa đầu nàng: “Mấy hôm nữa ở cùng ngươi.”
Nàng cứng lại một chớp mắt, bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày sau là lễ Thất Tịch, hắn nghĩ trải qua cùng nàng.
Nàng không nhúc nhích, Tiêu Thừa chỉ tự mình tiếp tục: “Túi thơm có phải nên làm xong hay không?”
Lúc này, vậy mà nàng hơi gật gật đầu.
Tiêu Thừa nâng mông nhỏ của nàng lên, nhấc người lên trên, đối diện với mình: “Sao vẫn còn câm.”
Gương mặt tiểu nương tử bình tĩnh, môi mím chặt. Hắn véo véo mặt nàng, làm nàng nằm úp sấm trên người mình: “Ngủ đi.”
Lòng Nhậm Khanh Khanh hơi trầm xuống, nửa híp mắt lại, suy nghĩ đến việc của ngày thất tịch kia.
—
Đến ngày đó, lần đầu tiên Triệu ma ma nhìn thấy Nhậm Khanh Khanh trang điểm, tinh tế ngồi trước gương đồng.
Nàng có gương mặt thanh lệ, xưa nay mặc dù không phấn trang, cũng làm lòng người động tâm. Lúc này đánh phấn lên, càng cho gương mặt đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Trong lòng Triệu ma ma so sánh, nương tử cùng Hoàng Thượng gây chuyện một hồi, lúc này đã trở nên tốt hơn. Thất Tịch cùng trải qua với nàng, chỉ thấy được địa vị của nàng trong lòng Hoàng Đế.
Có lẽ ngày sau tiến cung, cũng có thể dẫn bà đi theo.
Bà nói: “Nương tử, lát nữa chủ tử sẽ đến.”
Nhậm Khanh Khanh rũ mắt xuống,gật gật đầu thật nhẹ khó phát hiện.
Tay nàng nắm chặt, lại mím chặt vào son môi, cánh môi anh đào dính màu đỏ tươi, nhìn hơi lạ lẫm.
Qua hồi lâu, hắn vẫn không đến, Nhậm Khanh Khanh chờ đến buồn ngủ, nằm nghiêng trên giường ngủ mất.
Lúc nàng mở mắt, bị nam tử ôm vào trong ngực, cánh tay giữ chặt lấy nàng, nhìn vào sách của mình.
Tiêu Thừa thấy nàng tỉnh, điểm điểm cái trán của nàng: “Vậy mà không chờ được?”
Nhậm Khanh Khanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã tối xuống, nàng rầu rĩ không vui ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên.
Hắn đưa tay sờ sờ môi nàng, cả kinh nói: “Lại còn trang điểm?”
Chỉ là nàng vừa mới ngủ, tóc bị làm cho hỗn loạn.
Nhậm Khanh Khanh gạt tay hắn, mắt hạnh lay chuyển, bực mình quay lưng không thèm nhìn vào hắn.
Tiêu Thừa bị dáng vẻ kiều diễm này câu lấy, ném sách trên tay đi, dùng sức ôm nàng, dỗ dành nói: “Có việc trì hoãn, nếu không đã tới sớm.”
Lúc này nàng mới thu lại tâm tình, đôi mắt long lanh đầy nước nhìn hắn.
Hắn nhéo cằm nàng, ánh mắt tối xuống, dán sát đến gần, tâm Nhậm Khanh Khanh bị nhấc lên, không chớp mắt nhìn vào hắn.
Chỉ một chút nữa……
Chỉ là, hắn dừng lại cách nàng một ngón tay, hơi thở nóng bỏng phun vào chóp mũi nàng: “Túi thơm đâu?”
Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi, lấy trong túi mình ra một chiếc túi thơm, hắn lập tức cầm lấy, cẩn thận đánh giá.
Thêu thật sự rất tinh xảo, phía trên hạc bay cùng rồng múa đan xen, “Nguyên Hạc” hai chữ rất phiêu dật, dùng nguyên liệu màu vàng.
Hắn vuốt ve, cúi đầu hôn hôn mặt nàng: “Làm rất tốt.”
Vốn đến đây để cùng nàng trải qua Thất Tịch, lúc này, túi thơm cũng lấy được đến tay, lúc này hắn liền ngo ngoe rục rịch.
Trong lòng nữ tử đã sớm nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, một dáng vẻ cần gì cứ lấy.
Tiêu Thừa mềm nhũn, đỡ mặt nàng, cuối cùng cũng ăn môi đỏ vào trong miệng.
Hôm nay nàng rất thuận theo, chỉ là có lẽ quá ngại ngùng, làm sao cũng không buông khớp hàm ra. Hắn chỉ có thể mút vào cánh môi no đủ, nuốt từng vị son vào trong miệng.
Trong đầu hắn căng như một dây đàn, lúc hôn vào môi nàng như đứt phựt, trong lòng kêu gào muốn hủy đi nữ tử này ăn vào trong bụng.
Hắn giữ má nàng, bỗng nhiên cảm thấy tay càng thêm vô lực, dần dần rũ đi xuống, cả người áp xuống đè lên người nàng.