Tuy tâm nàng tàn nhẫn, hắn cũng không hề thua kém. Lúc đầu đem nàng nhốt vào trong ngục, ở đó gian da^ʍ nàng, nơi đó quanh năm không có ánh nắng khiến nàng mệt thân.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực ớn lạnh, nghĩ đến việc nàng trộm tránh thai, đôi mắt hắn chua xót, khóe mắt bức ra vài giọt nước mắt.
Lúc này, Tiểu Bảo chân ngắn bước nhỏ chạy vào, gọi hắn: “Cha!”
Chính Hà Thiên Sinh thấy tâm tình của hắn thật sự đáng sợ, lúc này mới phân phó cung nữ đem tiểu tử vào đây.
Tiêu Thừa giơ tay lau đi giọt nước tích ở khóe mắt, thấy tiểu tử ghé vào trên đùi mình, ngây ngốc nghiêng đầu: “Cha, khóc.”
Hắn cố kéo khóe môi, bế tiểu tử lên, nhẹ véo má: “Mắt cha có hạt cát.”
Tiểu Bảo lên tiếng, tay nhỏ xoa xoa mặt hắn, đôi mắt cong cong: “Nương không sao, cha đừng khóc.”
Đứa nhỏ này là của nàng cùng Chu Tồn Phong, sinh đến ngây thơ hồn nhiên, lại thân thiết với hắn như vậy.
Nàng không muốn hoài thai với hắn, nhưng——
Tay hắn đặt lên cần cổ tiểu tử, chỉ cần dùng một chút lực, ngay lập tức có thể lấy đi tính mạng của tiểu tử này…
Tiểu Bảo mở đôi mắt to tròn, mê man nhìn hắn.
Tiểu tử bị gương mặt lạnh lùng của cha dọa, hỏi: “Cha, sao vậy?”
Tiêu Thừa cười khổ một tiếng, buông tay, vòng đến phía sau vò vò đầu tiểu tử.
Tội không liên quan gì đến nhi tử, là câu đầu tiên hắn nói với nàng. Huống chi, hiện giờ trong mắt tiểu tử này, hắn mới là phụ thân.
“Không có gì, cha hơi mệt, ngươi đi nhìn nương.”
Hắn buông tiểu tử ra, nhìn chân nhỏ chạy chậm đi.
Hắn hít sâu rồi thở dài một hơi, một mình chìm đắm trong suy nghĩ.
—
Nhậm Khanh Khanh nghe thấy tiếng động do cáu gắt ở bên điện, lo sợ bất an, nhưng vẫn không thấy hắn đâu.
Nàng không biết hắn làm sao, chỉ cho rằng hắn vẫn đang buồn bực về việc của Chu Tồn Phong.
Tiểu Bảo chạy đến mép giường, do do dự dự, dường như muốn nói gì.
Nhậm Khanh Khanh cố sức nâng tay lên, dừng trên cái đầu tròn tròn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Bảo ghé vào trên giường, lẩm bẩm: “Cha chưa nói không thể nói……”
Tiểu tử đưa cổ dán sát vào nàng, có chút thần bí hạ giọng:
“Nương, cha khóc.”
Tay nàng hẫng lại, đầu óc hỗn loạn như cục bột nhão. Hắn khóc……?
Nàng miễn cưỡng cười cười: “Đừng nói bậy.”
Tiểu Bảo có chút bực bội, xoa eo: “Cha là khóc!”
Tiểu tử không giống như đang nói bậy, ngôn từ dáng vẻ rất tự tin. Tay nàng nắm chặt, tâm loạn như ma. Vì sao hắn lại khóc?
Tiểu Bảo một mình lẩm bẩm: “Cha khóc, còn vờ không khóc, bảo đến nhìn nương.”
Nhậm Khanh Khanh nhìn cửa đến xuất thần, tay vô lực nắm lấy khăn trải giường.
Từ ngày đó, Tiêu Thừa không đến nhìn qua nàng. Tấu chương của hắn, án thư cùng tất cả vật phẩm vẫn lưu lại Thừa Tú Cung như cũ, người lại không bao giờ xuất hiện.
Ngay cả Tiểu Bảo cũng quấn lấy nàng hỏi “Cha như thế nào không tới”, Nhậm Khanh Khanh mờ mịt không thôi, đương nhiên là nàng không biết.
Tiêu Thừa ở một mình tại Kim Loan Điện, tỉnh dậy thượng triều nghị sự, đêm khuya còn ngồi trước án phê tấu chương, chỉ mười ngày sau, đã gầy đi rất nhiều.
Hắn tức giận và không muốn đến gặp nàng. Nhậm Khanh Khanh tâm cũng tàn nhẫn, chưa bao giờ chủ động đi tìm hắn. Điều này càng làm cho hắn thất vọng hơn, quả nhiên nàng không quan tâm đến hắn.
Nhưng hắn lại không muốn buông tha cho nàng, cho dù không đi gặp nàng, hắn vẫn muốn nàng ở lại trong cung.