Nàng nhìn Hà Thiên Sinh tiều tụy, tuy trong lòng còn oán giận, nhưng cuối cùng vẫn nói cảm ơn: “Đa tạ, Hà công công.”
Hà Thiên Sinh thở dài: “Nương nương, không cần khách khí.”
Từ lúc hai người họ dây dưa với nhau, Tiểu Bảo thường được hắn dẫn theo. Lúc này còn nguyện ý đem theo nàng vòng vèo, không sợ việc tiếp theo xảy ra, chỉ sợ hài tử kia lại bị tai họa bất ngờ giáng xuống. Còn tính tình hoàng thượng đã ôn hòa hơn trước rất nhiều, chưa chắc vì vậy mà trách phạt hắn.
Hai nước còn đang dằng co qua lại, Tiêu Thừa không thể phân thân, nên phái người tới đón, lại chỉ dẫn nàng trở về ở trong căn nhà trước đó ở cùng phụ mẫu của nàng.
Nơi này cách biên quan không gần, trong lòng Nhậm Khanh Khanh đã rõ hắn không muốn nàng dây dưa vào chuyện này, nhưng đó là nhi tử của nàng, sao nàng có thể đứng ngoài cuộc.
Mấy chục thị vệ vây quanh căn nhà, bất luận nàng khóc lóc gào thét như thế nào, đều vẫn không nhúc nhích, cứ như mặc kệ cho nàng như vậy cho đến khi Tiêu Thừa đến đây.
Nhậm khanh Khanh bị nhốt lại, nàng không ăn được cũng không ngủ được, cứ như vậy căng thẳng hai ngày, sinh ra hôn mê bất tỉnh, đúng là đã ép Tiêu Thừa phải đến.
Nàng tỉnh đậy đã gặp được hắn, hắn ngồi ở trên ghế, tay chống cằm, hai mắt nhắm chặt nhìn qua như đã ngủ rồi.
Cả người nàng vô lực, cố gắng đứng lên nhưng lại ngã về giường.
Tiếng động làm hắn bừng tỉnh, hắn nhìn nàng, thần sắc phức tạp.
Lần trước hai người ở bên nhau vẫn còn tình nồng ý đậm, lúc đó nàng còn lưu luyến hắn, chủ động ôm hắn, lúc này đã trở lại dáng vẻ lạnh băng, phảng phất như quay về những ngày trước.
Tiêu Thừa đứng lên ngồi xuống mép giường, đưa tay nâng nàng lên dựa vào mình, muốn dùng tay sờ mặt nàng.
Nhậm Khanh Khanh quay mặt đi, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn: “Tiểu Bảo đâu? Có phải nhi tử bị người Bắc Liêu bắt đi rồi?.”
Sau một lúc lâu hắn im lặng, vẫn phải thừa nhận: “Đúng vậy.”
Con ngươi nàng ánh lệ, không nói một lời vén chăn muốn xuống giường, lại bị hắn đè lại.
Giữa mày Tiêu Thừa mỏi mệt, gần đây đàm phán có nhiều trở ngại, nguyên nhân là do mạch máu của Bắc Liêu, lại không đề phòng để họ tóm được Tiểu Bảo.
Hắn nói: “Khanh Khanh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang nhi tử trở về.”
“Chàng gạt ta!” Nàng lạnh giọng gào lên, nước mắt cũng ngăn không được, tất cả bừng lên.
“Chàng bảo bọn họ chỉ bảo vệ ta!”
Hắn lau đi nước mắt của nàng, bỗng nhiện lại bị nàng nghiêng mặt tránh né.
“Ta bơi rất tốt, nếu lúc đó ta theo xuống sông, họ chưa chắc đã đem được Tiểu Bảo đi.”
Cổ họng Tiêu Thừa chua xót, dùng sức lực ấn vai nàng đang kích động, nói: “Dù cho ta rất thích tiểu tử, nhưng giữa hai người, tất nhiên ta sẽ lựa chọn nàng, nàng mất Tiểu Bảo khổ sở như vậy, nếu người bị bắt đi chính là nàng, ta sẽ như thế nào?”
Đôi môi nàng đang run rẩy, nhất thời khóc đến không dừng được. Tiêu Thừa giữ má nàng, khiến cho nàng đối mắt với hai mắt mình:
“Ta đối với Tiểu Bảo, là yêu ai yêu cả đường đi, ta bảo Hà Thiên Sinh chỉ bảo vệ nàng, là để cho mình yên tâm. Nàng vì Tiểu Bảo làm tổn thương chính mình như vậy, chẳng lẽ ta nhìn thấy mà không đau lòng sao?”
Nhậm Khanh Khanh cứng đờ, rũ mắt xuống, nức nở nói: “Nếu nhi tử xảy ra chuyện, tất nhiên ta cũng không sống nổi.”
Tiêu Thừa thất vọng liếc nhìn nàng một lần: “Ở trong lòng nàng, cuối cùng nhi tử cũng là quan trọng nhất.”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại, hạ giọng nói: “Nàng yên tâm, Tiểu Bảo từ trên tay ta bị bắt đi, tất nhiên ta sẽ cho nàng một công đạo.”
Hắn dừng một chút, lại nói thêm: “Chỉ vì việc này, nếu nàng đối với ta có khúc mắc, tất nhiên ta sẽ buông tay.”
Dứt lời, hắn bước nhanh rời đi.
Nhậm Khanh Khanh cúi đầu ngồi ở trên giường, bỗng nhiên đưa tay che kín mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay tràn ra.