Giờ phút này nàng đang rất thương tâm, cũng bất chấp sợ hắn, mặt chôn ở cổ hắn, khóc đến toàn tâm toàn ý.
Hắn rút côn th*t ra ngoài, lấy khăn sạch treo trên tấm bình phong lau lau dâm dịch ở tiểu huyệt, lại vỗ vỗ mông nàng: “Tiểu xong rồi?”
Nữ tử che mặt, nhỏ giọng sịt sịt.
Tiêu Thừa rũ mắt nhìn, thấy nàng ghé vào trên vai hắn, vậy mà cũng có chút thuận theo.
Hắn vỗ về tấm lưng bóng loáng của tiểu nương tử, đặt nàng về trên giường, véo cằm nàng: “Cởϊ áσ cho ta.”
Trên quần áo hắn tất cả đều là dâm dịch của nàng, dường như có thể nhìn ra nước, khí vị tanh nồng tràn ngập trong phòng.
Nhậm Khanh Khanh cắn môi ngồi dậy, mũi hít hà, cởi vạt áo cho hắn.
Động tác của nàng quá chậm, lại không dám nhìn hắn, Tiêu Thừa tự cởi, sau đó đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
Bọn họ mệt mỏi một hồi, hiện nay sắc trời đã tối, hắn nhắm mắt lại muốn ngủ.
Nhậm Khanh Khanh có chút do dự, nàng không muốn ngủ cùng hắn, sợ hắn lại làm nàng.
Tiêu Thừa sờ sờ mặt nàng, nói: “Làm sao?”
Nàng cắn cắn môi, hàm hồ nói: “Khăn trải giường….. dính.”
Hắn bật cười, nhẹ nhàng xoa xoa đôi vú, nói: “Đều là của ngươi chảy xuống.”
Sắc mặt nàng ửng hồng, buông mắt xuống, không dám nhìn vào đôi mắt hắn: “Tiểu Bảo, cần ta dỗ ngủ.”
Nam tử bóp eo nàng, nhấc người về phía trước, miệng ghé vào bên tai: “Ngươi muốn cho nhi tử ngươi ngửi mùi vị dâm dục này đi vào giấc ngủ?”
Tâm nàng bỗng run lên, không dám nói tiếp nữa, chỉ nắm chặt khăn trải giường dưới thân.
Bàn tay to của hắn gối lên mặt nàng, lời nói mang theo vài phần buồn ngủ: “Ngủ trước, ngày mai lại tìm nó.”
Mùa hạ thiên tai nhiều, nhiều ngày nay hắn không ngủ nghỉ, lúc nào cũng xử lý. Vất vả mới tìm nàng tận hứng, giờ phút này chỉ muốn ngủ ngon.
Thoáng nhìn qua nàng vẫn mở to mắt, vẻ mặt thất thần, tưởng nàng còn chưa quên được việc muốn về nhà.
Nữ tử này nhát gan, nhưng thúc vào thì tốt vô cùng. Hắn không muốn thả nàng, kéo người vào trong lòng ngực: “Trước tiên cứ ở đây, việc về nhà sau này lại nói.”
Tuy hắn đối với nàng có vài phần yêu thích, nhìn về phía thân mình nàng, hai người thân phận cách xa, hắn chỉ có thể giấu nàng ở đây.
Nhậm Khanh Khanh cho rằng hắn đồng ý rồi, nói: “Đa tạ đại nhân.”
Tiêu Thừa vuốt ve tóc mai của nàng, khép mắt lại.
—
Từ trước đến nay hắn không muốn ngủ cùng giường với người khác, vậy mà đêm qua ngủ rất say, một giấc ngủ đến tận giờ Dần, trong tai truyền đến âm thanh của Hà Thiên Sinh: “Chủ tử, nên trở về.”
Giờ Mẹo cần lên triều, nếu không dậy nổi sẽ muộn mất.
Tiêu Thừa lên tiếng, rũ mắt nhìn nữ tử đang ngủ ngon lành.
Nàng nhắm chặt hai mắt, môi đỏ hơi cong cong, hô hấp đều đều, còn tưởng đang trong mộng đẹp nào.
Hầu kết Tiêu Thừa lên xuống, để sát vào vài phần, môi mỏng vừa muốn dán lên cùng nàng.
Nhậm Khanh Khanh lại bỗng nhiên xoay mình, lướt qua cánh môi hắn.
Ánh mắt hắn âm trầm, nhìn chằm chằm gương mặt nữ nhân vô tri vô giác.
Hắn im ắng một lát mới rút cánh tay đang ôm nàng ra, xuống giường mặc quần áo.