Nàng cõng nàng ta ra khỏi căn nhà, đi dọc the hẻm nhỏ phía đông,chờ đến lúc trời gần sáng, nàng lại cõng nàng ta đi về phía tây của khách điếm.
Cửa lớn của khách điếm đã được dập lửa, lúc đầu lửa cháy lớn, may mà không có ai chết, hẳn là người đến tìm đồ vật đã đến sớm, phát hiện người đi rồi mới giận dữ thiêu hủy khách điếm.
Nàng cùng Tiêu Diệu trốn vào đống phế liệu phía sau, gần hồ nước, những người đến xem hỗn loạn cũng không nhìn thấy nơi này, nếu có người cố tình đi vào trong, nàng cũng có thể đào tẩu dọc theo hồ nước, chỉ là nếu vậy, cũng không rảnh lo cho Tiêu Diệu nữa.
Nàng ngước mắt nhìn Tiêu Diệu cả người bẩn thỉu, thấy nàng ta cau mày, vô cùng ghét bỏ nơi này.
Thôi, hiện giờ có thể giấu thân cũng coi như trời cao chiếu cố, làm sao có thể lo được nhiều thứ.
Nhậm Khanh Khanh nói: “Ngươi ngủ một lát đi.”
Nàng cũng không biết Tiêu Thừa khi nào trở về, nhưng hắn đã nhốt mình lại, hẳn là đã nắm chắc mọi chuyện, chỉ cần chờ ở đây là tốt rồi.
Tiêu Diệu hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi không phải nhân lúc ta ngủ rồi chạy trốn một mình chứ?”
Nhậm Khanh Khanh nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy nàng ta thật khó đối phó,nói ngay: “Vậy ta ngủ một lát, ngươi nhìn xung quanh, có người hãy đánh thức ta.”
Nàng ta miễn cưỡng gật gật đầu, trơ mắt nhìn nàng nhắm lại mắt.
Ánh mắt Tiêu Diệu đen tối, tay nắm thành quyền, gân xanh nhô lên. Đợi đến lúc nàng ta thành trở về Đại Tề, việc đầu tiên, đó là giết chết tiện nhân này.
Đối với đôi gian phu da^ʍ phụ này, đùa bỡn nàng ta còn muốn sống những ngày lành ở Bắc Liêu, đúng là vọng tưởng!
Tiêu Diệu lạnh lùng nhìn nàng một lần, nhưng hiện giờ còn phải dùng người, nếu không nàng ta đã muốn giết nàng ngay lúc này.
—
Nhậm Khanh Khanh bận rộn một đêm, vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, nên mơ mơ màng màng ngủ một hồi lâu, cho tới lúc bên cạnh có tiếng ngựa hí vang, cùng những tiếng bước chân, nàng mới hoảng hồn tỉnh lại.
Nàng giương mắt nhìn nhìn ra bên ngoài, vậy mà thấy một đội kỵ binh vây quanh khách điếm.
Người đã vây kín mít nơi này, Tiêu Diệu vẫn chưa tỉnh dậy, Nhậm Khanh Khanh tức giận đến mức giữa mày sinh đau, tàn nhẫn đẩy một phen: “Tỉnh tỉnh!”
Tiêu Diệu ngả về phía sau, trợn mắt mang theo cơn tức giận, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Nàng lắp bắp: “Làm sao bây giờ, Chu Tồn Phong…… Tìm tới…..?”
Nghe vậy bên tai Nhậm Khanh Khanh cũng ong ong, đúng là hết sức bực bội, vậy mà lại thấy nam tử cầm đầu khá quen thuộc, còn đang cất bước đi về phía trong này…
Nàng đứng lên, thử gọi tên: “…… Nguyên Hạc?”
Nam tử nhướng mày hướng về phía nàng, thấy nàng vẫn êm đẹp, tâm đang treo lên liền thả lỏng:
“Khanh Khanh, lại đây.”
Nhậm Khanh Khanh ngủ đến chân tê mỏi, lảo đảo vài bước, lại vẫn chạy thật nhanh về phía hắn, giống như một cánh bướm nhào vào lồng ngực hắn.
Áo giáp trên người hắn thô cứng rắn lạnh lẽo, quanh thân còn tản ra mùi máu tươi nồng đậm, nàng không quan tâm vẫn ôm chặt lấy hắn, nức nở nói: “Sao lại nhốt ta lại……”
Tiêu Thừa thấp giọng cười cười: “Đã biết nàng không ngu ngốc.”
May mắn tự nàng có kế hoạch chạy ra, bằng không nàng vì hắn mà mệnh tan trong đám cháy, hắn thật sự sẽ hối hận cả đời.
Nhậm Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhón chân giữ mặt hắn, hỏi: “Không sao chứ?”
Hắn nhướng mày: “Trẫm lấy một địch mười, không gì không thể làm được, sẽ có chuyện gì chứ?”
Nàng cong cong khóe mắt, lại bị hắn nhéo nhéo mặt: “Được rồi, trở về lại làm nũng với ta, chúng ta đi thôi.”
Hắn muốn kéo nàng đi, lại bị nàng túm chặt, chỉ vào nữ tử trong đống phế liệu: “Muội muội chàng ở kia.”
Lại không nghĩ đến, Tiêu Diệu bị nàng chỉ vào, co rúm lại gục đầu xuống tránh né.
Con ngươi Tiêu Thừa chứa đầy mũi tên sắc lạnh, không giấu được vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:
“Đưa nàng ta đi cùng.”