Hắn cẩn thận sờ bụng nàng, hỏi: “Thực sự có?”
Nhậm Khanh Khanh chớp đôi mắt, gật gật đầu.
Hắn hơi choáng váng, trước mắt như trắng bệch, bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi: “Nàng đã sớm biết? Cố ý không cho ta chạm vào nàng?”
Hai tháng nay hắn muốn thân cận, nhưng chưa gì đã bị nàng từ chối, nói mình không muốn, hắn tưởng nàng thấy hắn phiền, trong cung xử sự tức giận hơn không ít.
Hiện nay xem ra, hóa ra là vì nàng mang thai?!
Mặt Nhậm Khanh Khanh có chút hồng, lôi kéo tay hắn: “Ta nghĩ muốn cho thai nhi ổn hơn một chút, mới làm chàng cao hứng.”
Hắn đâu chỉ cao hứng, quả thực còn ngốc rồi.
Không nói lời vô nghĩa nữa: “Bây giờ nàng là phụ nhân có thai, vẫn nên hồi cung, để từng người trong Thái Y Viện đến kiểm tra, ở nơi này không an toàn, ta lo lắng hài tử xảy ra chuyện.”
Hắn lại giả vờ đáng thương: “Ta dãi nắng dầm mưa, ngày ngày cưỡi ngựa tới nhìn nàng, nếu có hài tử, chẳng lẽ nàng còn có thể nhìn ta như vậy? Nàng kệ ta như vậy, nhưng ta còn hài tử trong bụng nàng.”
Hắn năn nỉ ỉ ôi, chung quy vẫn muốn dỗ nàng trở về cung.
Tiêu Thừa là hoàng đế, mấy năm gần đây làm quá nhiều những chuyện hoang đường, nhưng hắn là một hoàng đế nói một không hai, văn thành võ tựu, thủ đoạn cứng rắn cương quyết,căn bản triều thần không làm gì được hắn.
Lúc này hắn cũng muốn đem Thần phi cùng vương gia hồi cung, trong bụng lại thêm một hài tử, các đại thần bị hắn tra tấn đến đầu tóc bạc phơ cũng mất bình tĩnh, hắn muốn phong một nữ tử dân gian làm hoàng hậu, nhưng cũng chỉ giả vờ ngăn cản một phen.
Lúc Nhậm Khanh Khanh hoài thai được năm tháng, cuộc chiến hỗn loạn với Bắc Liêu gần hai năm cuối cùng cũng dừng lại, ám vệ gửi tin đến nói hoàng tử Bắc Liêu lưu lạc lên kế vị, tức là Chu Tồn Phong.
Việc đầu tiên sau khi hắn ta kế vì đã làm một chuyện, đó là phái sứ giả tới Đại Tề cầu thân. Hắn ta cầu thân lại với Nhữ Dương Công Chúa của Đại Tề là Tiêu Diệu, kết thân hai triều đại Kim- Tề, đảm bảo Đại Tề cùng Bắc Liêu hoà bình.
Trong lòng Chu Tồn Phong hận Tiêu Diệu đến chết, ngón tay kia vừa lộ ra, hắn ta đã biết là do nàng ta làm. Nhược điểm của hắn ở trên tay nàng ta, làm sao có thể cho nàng ta sống yên bình.
Còn ban đầu hắn cùng Nhậm Khanh Khanh, vì nàng ta mà bỏ lỡ. Nếu nàng ta yêu mình như vậy, hắn sẽ cho nàng ta được thỏa mãn.
Tiêu Thừa cũng không thèm để ý, loại bạch nhãn lang này lưu tại thượng kinh, có hại vô ích, tuy vẫn luôn giam lỏng nàng ta, chi bằng đem nàng ta đưa đến Bắc Liêu.
Ý chỉ hòa thân vừa được ban xuống, Tiêu Diệu bị nửa trói nửa ép tặng qua đó, khóc nháo như thế nào cũng vô dụng, Thái Hậu từ giữa khuyên bảo, bị quăng bằng chứng nàng ta trộm đưa ra bản đồ phòng thủ của kinh thành, sau đó bà không nhiều lời thêm nữa.
Con người cần tồn tại, đầu óc nhất định phải sáng suốt, người mà bà muốn hướng tới cả đời chính là hoàng đế, chứ không phải công chúa thông đồng với quân địch.
Cho đến lúc Nhậm Khanh Khanh lâm bồn lại xảy ra sai lầm, tuy nàng đã nghỉ ngơi vài năm mới có thai, nhưng cơ thể suy nhược, sinh sản xong lại bị xuất huyết, thiếu chút nữa không giữ được cả mẫu tử hai người.
Trước khi thái y hỏi Tiêu Thừa, hắn đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giữ mạng sống cho hài tử này, vì vậy muốn hài tử này có thể sống sót cũng không hề dễ dàng.
Nàng sinh ra một cô công chúa, nhỏ nhỏ gầy gầy, giống một con khỉ nhỏ.
Hiện giờ Tiểu Bảo đã năm tuổi, biết được mẫu thân sinh ra một muội muội, thấy nàng gầy nhỏ như vậy, không khỏi có chút đau lòng: “Muội muội thật nhỏ.”
Tiêu Thừa xoa xoa đầu tiểu tử, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi phải bảo vệ muội muội cho tốt.”
Trong lòng hắn đã quyết định, thân thể Nhậm Khanh Khanh suy nhược như vậy, tất nhiên không thể để cho nàng sinh nữa, sau này có nữ nhi này bảo vệ giang sơn Đại Tề là được.
Vì thế, vì nàng hắn tạo một đế chế kỳ lạ là loan phượng phi thiên, thừa dịp đại thần còn đang khϊếp sợ, hạ chỉ phong nàng là Hoàng Thái Nữ. (Công chúa sẽ là người kế vị)
Về phần Tiểu Bảo, hắn dùng mọi cách yêu thương, nhưng suy cho cùng hài tử này cũng mang trong mình dòng máu Bắc Liêu, làm sao cũng không thể để tiểu tử này kế thừa ngôi vị. Tiểu Bảo do hắn dạy dỗ lớn lên, làm gì cũng rất ưu tú. Cho tiểu tử này phụ tá ấu muội (em cùng