Gương mặt Tiểu nương tử đỏ bừng, vô lực ghé vào lập tức khóc nức nở, nói: “Ta không cần!”
“Ngươi hận ta như vậy, sao lại không giết ta!” Phía dưới bị động đến tê dại, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra, âm thanh nghẹn ngào.
Tiêu Thừa hẫng lại, giá con ngựa chậm lại, nghe nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Làm sao lại khinh nhục ta như vậy…… Ta cũng là người ……”
Bàn tay Tiêu Thừa đưa đến phía trước vớt nàng vào ngực mình, dùng áo choàng bao lấy nàng, trầm giọng nói:
“Khinh nhục ngươi chỗ nào, nếu là bởi vì ở trên ngựa, lúc ta đến đã quét sạch con đường, quanh đây không ai có thể nhìn thấy ngươi.”
Hắn nghĩ đến câu đầu nàng nói “Hận”, không khỏi thở dài: “Ngươi năm lần bảy lượt mạo phạm ta, ta thật sự động vào ngươi bao giờ chưa?”
Nhậm Khanh Khanh cứng lại một chút, hoàn toàn không nghe vào lời của hắn, chỉ nói: “Là ngươi ban đầu đã lừa ta!”
Vòng quanh đi, vòng lại, lại vòng về, Tiêu Thừa cau mày, hừ nói: “Nếu không phải ngươi lần đầu ở trước mắt ta bón sữa, sao ta có thể ** ngươi?”
Mắt hạnh nàng trợn trắng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ngày ấy nam tử ở cửa ngục nhìn nàng bón sữa, thân mình không khỏi khẽ run: “Không biết xấu hổ!”
Tiêu Thừa không tranh cãi cùng nàng nữa, chỉ dùng tay thăm dò vào trong áo nàng, sờ đến phía trên bị yên ngựa cộm ra một dấu vết, dùng tay xoa xoa thịt mềm mại.
Hắn thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
Mới vừa rồi quá mức buồn bực, đem nàng ấn trên yên ngựa cộm đến thịt mềm đều hãm sâu vào, lúc này lại hối hận.
Nhậm Khanh Khanh không đáp, cắn môi thầm mắng hắn.
Chỉ là hắn đang xoa xoa, bỗng nhiên dùng tay nhẹ nhàng đè đè thứ nhô lên ở bụng nhỏ của nàng.
Mới vừa rồi hắn vẫn luôn không lui ra ngoài, căn thô cứng to lớn kia vẫn luôn cắm trong huyệt của nàng, thẳng tắp đến tận giữa tâm huyệt, ấn lên đều là dấu vết côn ŧᏂịŧ.
Nhậm Khanh Khanh hừ nhẹ một tiếng, bực nói: “Ngươi buông ta ra!”
Cánh tay hắn ôm lấy nàng, cắn một ngụm vào vành tai, tàn nhẫn nói: “Lại không nhớ? Mới vừa rồi là ai cầu xin ta?”
Nàng nằm liệt trong lòng ngực hắn, chỉ cảm thấy nam tử lại cưỡi ngựa nẩy lên.
Con ngựa rơi xuống, nàng theo đó rơi xuống ngồi trên côn th*t hắn, trắng nõn mông từng cái từng cái đụng vào dưới háng, phát ra tiếng vang bành bạch.
“Ách…… aaa!” Huyệt tâm dễ dàng liền bị thao khai, đầu nấm của nam tử đi vào, hắn phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Nàng hừ: “Đi ra ngoài…… hự……”
Tiêu Thừa bóp mông nàng, lại rút ra ngoài, nhớ tới nói: “Người câm ** cũng không thoải mái.”
Vừa dứt lời, lại là dùng quy đầu ma sát nhục bích của nữ tử, bị dâm dịch ấm áp rót toàn bộ lêи đỉиɦ.
Nhậm Khanh Khanh cho rằng hắn so mình với người khác, trong lòng ngại hắn ghê tởm,ư a kêu: “Ngươi đi tìm nàng! Buông tha cho ta đi——”
Hắn phun ra một hơi, đè nặng nàng ở trên ngựa hung hăng thúc lên: “Ta đi tìm ai? Ngươi còn không phải là người câm sao? Lừa ta bấy nhiêu ngày!”
Thân gậy thô cứng côn th*t đại khai đại hợp ra vào ở tiểu huyệt của nàng, đem mắt nho nhỏ thúc đến cực đại, cố sức mà phun ra nuốt vào dương căn của hắn. Huyệt thịt bị căng đến trắng bệch, nước dịch của nàng không ngừng chảy ra, tích ở trên người hắn.
Nhậm Khanh Khanh cắn môi dưới, không hề để ý đến hắn, làm Tiêu Thừa càng buồn bực: “Ta đã quên, ngươi từ trước đến nay đều là người mạnh miệng.”
Hắn nắm mặt nàng, hừ lạnh: “Yên tâm, sau này ngươi nhất định không giả vờ câm được nữa.”
Tiêu Thừa một bên cưỡi ngựa một bên cưỡi nàng, căn bản lúc này trên ngựa quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn lại dồn hết sức lực ** nàng, chưa đi được bao xa, thân mình nàng lại run lên tiết ra tới.