Nhậm phụ Nhậm mẫu vừa bước chân rời đi, sau lưng Tiêu Thừa đã đi đến. Thấy hốc mắt nàng đỏ lên, biết trong lòng nàng lại không thoải mái.
Hắn đi lên ôm eo nàng, ôm cả người ngồi xuống theo.
Hắn cách thật gần, lông mi Nhậm Khanh Khanh run rẩy, không né tránh.
“Lại khóc, sao mỗi ngày không thể rơi hết nước mắt?”
Tiêu Thừa lau nước mắt trên khóe mắt nàng, bất đắc dĩ nói.
Nhậm Khanh Khanh quay mặt đi, âm thanh trầm xuống: “Hồi lâu không thấy bọn họ, trong lòng nhớ nhung thôi.”
Nàng rất ít khi nói ra những gì trong lòng, nên hắn im lặng một lát, sau đó xoa xoa má nàng nói: “Vậy hãy để phụ mẫu ngươi ở đây, có thể gặp bất cứ lúc nào.”
Nhậm Khanh Khanh biết phi tần trong hậu cung không dễ dàng được gặp phụ mẫu, nhiều người cùng người nhà năm này tháng nọ chia lìa. Hắn bằng lòng cho người nhà nàng ở lại, xem ra đã là thiên ân, nhưng nàng không muốn.
Nàng ngẩng mặt lên, con ngươi ánh nước mang theo khẩn cầu: “Bọn họ có thói quen ở bên ngoài tự do tự tại, vẫn nên cho họ về huyện Hà đi.”
Hắn xoa xoa mặt nàng, khẽ ừ một tiếng.
Nàng cũng thói quen tự do tự tại, nhưng hắn không thể thả nàng.
Vào khoảng thời gian này, nàng nhận ra mình không thể trốn thoát, nên cho phụ mẫu rời đi cũng không thành vấn đề.
Tiêu Thừa cau mày, lại nói: “Đường sông nước không an toàn, phong phụ thân ngươi làm Tư Không, được không?”
Lúc đó hắn đuổi theo nàng, thấy thuyền của phụ mẫu nàng đang bị thủy tặc vây quanh, may mà tới kịp thời, nếu không chỉ sợ đã xảy ra chuyện.
Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi, phụ thân tuổi cũng già rồi, không khỏe mạnh như trước nữa, đồ đệ phía sau cũng tự lập môn hộ. Tuy không muốn nhận bố thí từ hắn, nhưng vẫn là…
Khóe môi nàng giật giật: “Đa tạ.”
Tiêu Thưa cong môi, trước mắt mang theo sắc màu ấm, nói: “Cảm tạ cái gì, nên vậy.”
“Còn có một chuyện.” Hắn gõ gõ cái bàn, âm thanh trầm thấp.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, trong lòng ngực hắn im ắng không nói.
“Phong phi cho ngươi, được không?” Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng lời nói như sấm sét, làm nàng khϊếp sợ.
“Ta không.” Nhậm Khanh Khanh từ chối rất nhanh, không hề suy nghĩ.
Tiêu Thừa véo má nàng, làm nàng nhìn vào mình, nói:
“Chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy, không danh không phận đi theo ta, chẳng phải sẽ bị người nhạo báng?”
Nàng bị người nhạo báng cũng do hắn làm hại….. Nàng im miệng không nói gì, gương mặt mang theo vẻ tủi thân.
Hắn thò đầu đến hôn nàng, “Chụt” một cái vang dội:
“Biết ngươi không để bụng chuyện đó, nhưng nếu ngươi chỉ là một dân thường, ngày ngày thấy ai cũng phải quỳ xuống hành lễ, bằng lòng như vậy sao?”
Hắn nói thầm: “Xưa nay ngươi thấy ta đều không quỳ.”
Một câu Nhậm Khanh Khanh cũng không nói nên lời, nàng còn có thể như thế nào, Tiêu Thừa bắt được mạch máu mà nàng có, căn bản không cơ hội trốn, mấy thứ này cho dù từ chối cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nàng không nói, hắn cho rằng nàng đồng ý, tiếp tục nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, phong ngươi là’ Đức phi ‘, Đức phi đứng đầu bốn phi tần, trong hậu cung ngươi có địa vị cao nhất ——”
Cuối cùng nàng cũng không nhịn được, hai từ hậu cung này đâm vào tai ong ong. Từ trước nàng được mai mối ba lần, đến lần thứ sáu mới đồng ý, đường đường chính chính được gả vào cửa, tuy Chu Tồn Phong phụ lòng, nhưng nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Hiện nay bị cường đoạt, còn phải làm thϊếp thất, thật sự cảm thấy thẹn.
Âm thanh nàng lãnh đạm: “Ta làm sao gánh nổi chữ ‘ đức ‘ này.”
Tiêu Thừa nheo mắt lại, nghe thấy những lời đau lòng phát ra từ miệng nàng: “Ta không an phận, cùng người khác tằng tịu với nhau, thật sự vũ nhục từ ‘ đức ‘ này.”