Tiêu Thừa ấn nàng xuống, ở bên tai nhẹ giọng nói: “Nhi tử ngươi đang nhìn kìa.”
Theo bản năng nàng nhìn về phía Tiểu Bảo, đúng lúc này, nam tử bỗng nhiên dùng sức vừa giẫm, vừa mang theo nàng nâng người đu lên cao.
Nhậm Khanh Khanh nhắm chặt hai mắt, nuốt xuống tiếng thét sắp tuột ra khỏi miệng, sợ hãi ôm lấy eo hắn, người run bần bật.
Trên mặt Tiêu Thừa mang theo ý cười không rõ, đu đến càng thêm cao.
Mặt nàng dán vào ngực hắn, đôi mắt không mở giây nào, hạ nhân tự nhiên hiểu được ý hắn, tất cả đều đi khỏi đây, chỉ còn hai người trong viện.
Vù vù, tiếng gió bên tai bỗng nhiên thu nhỏ, tốc độ cũng chậm dần chậm dần. Nàng đang muốn yên lòng, bất ngờ bị hắn nắm một bên vú, sợ tới mức mở bừng mắt trừng hắn.
Nam tử không chút hoang mang, bàn tay to chậm rãi xoa bóρ ѵú thịt, thấy nàng vừa xấu hổ lại tức giận, chỉ nói: “Khát.”
Nàng tức giận đến muốn mệnh, đồ da^ʍ tặc! Lúc này còn ở trong viện, công khai khinh bạc mình, làm cho tất cả mọi người khinh thường mình sao!
Hai mắt nàng phiếm hồng, cắn môi không dám nhìn quanh bốn phía.
Tiêu Thừa bất đắc dĩ xoa bóp mặt nàng “Người đã sớm đi hết rồi.”
Lúc này nàng mới ngẩng đầu, chỉ thấy trong viện đã sớm không có một bóng người, chỉ còn hai người đang ở trên đu dây.
Mắt nàng vẫn hơi hồng hồng, tay dùng sức đẩy đẩy hắn.
Màn trời chiếu đất, lại là ban ngày, hắn lại hoang đường như thế này……
Tiêu Thừa đặt chân xuống mặt đất, không cho đu dây tiếp tục đong đưa, dùng sức một lần, ôm người đến trong lòng ngực, kéo vạt áo xuống nắm bầu vú nàng cho vào trong miệng.
Vú thịt non nớt phảng phất có thể tan ra trong miệng, hắn dùng sức mút vào, lưu lại một dấu ấn màu đỏ.
Đầṳ ѵú đã sớm chảy ra sữa, dính ở thịt vú cùng quầng vú, từng giọt, câu đến làm cho hắn không nhịn được liếm lấy.
Hắn chỉ Liếm một chút, nàng đã run rẩy thân mình, đầṳ ѵú nho nhỏ đứng thẳng cương lên, chảy sữa dưới tầm mắt hắn.
Tiêu Thừa một ngụm bao lấy, đầu lưỡi bọc lấy núm vú nàng, giữ nó hút sữa.
Nàng bị hắn ăn đến cả người nóng lên, vành tai đều phiếm hồng, lúc này đã không còn sức đẩy hắn, chỉ có thể rên rỉ những âm thanh ư ư khó nhịn, hai chân kẹp chặt.
Bị hắn giam cầm nhiều ngày như vậy, nàng sớm bị hắn làm cho ra ý vị, chỉ ăn vú một lát, tiểu huyệt phía dưới liền chảy ra dâm dịch.
Tiêu Thừa đưa tay ra xoa một bên vú khác, ngón tay cái vân vê núm vú bên kia, bầu vú không chịu được thấm ra sữa.
Hàm răng hắn nhẹ nhàng cắn quầng vú, yết hầu động trên dưới, không ngừng nuốt xuống dòng sữa của nàng, phát ra âm thanh mút mát rõ ràng.
Nhậm Khanh Khanh ưỡn cao cổ, biết không thể làm hắn dừng được, chỉ có thể nhắm mắt tuân theo, không muốn xem cảnh dâm loạn này.
Chỉ là bỗng nhiên hắn vươn tay tiến vào quần trong của nàng, đầu ngón tay vân vê vào giữa cửa động, thấp giọng nói: “Bảy ngày, nguyệt sự cũng nên đi rồi.”
Hắn sờ đến nước dịch, cau mày, chỉ nghi hoặc nguyệt sự sao thời gian lại dài như vậy.
Vừa xòe bàn tay ra nhìn, tất cả đều là nước dịch chảy ra từ hoa tâm, hẳn là đã sớm ướt.
Nhậm Khanh Khanh cứng đờ, hận không thể ngất đi, nhưng vẫn nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn: “Đã sớm muốn?”
Nàng tức giận đến trợn mắt, lại đụng phải ánh mắt hài hước của hắn, chỉ đành quay sang nhìn trời không dám nhìn hắn nữa.
Một ngón tay Tiêu Thừa đưa vào tiểu huyệt mềm mại của nàng, môi dán bên tai, mút một chút vành tai, lúc này mới nói:
“Khanh Khanh muốn bị làm, nói cho ta là được.” Hắn ngừng lại một chút, thong thả ung dung đánh vòng ngón tay quanh miệng huyệt của nàng, nghe thấy tiếng hừ hừ ẩn nhẫn, mới tiếp tục nói: “Ta làm nhiều, có lẽ ngươi mới có thể nói được.”