Hôm nay đi cả ngày, cũng may trước đó đã đi tận ba tháng, luyện được trình đi bộ, nếu không cũng không thể đi được.
Hết ngày, Tiêu Thừa vội vàng đi tới, đỡ lấy thân mình nàng phải quỳ xuống hành lễ, vẫy tay cho lui mấy cung nữ còn lại, gỡ mũ mười mấy cân trên đỉnh đầu nàng xuống, đưa tay xoa xoa trán bị ấn thành vệt đỏ.
Nhậm Khanh Khanh kệ cho hắn xoa, sắc mặt điềm tĩnh, đôi mắt hạnh hơi rũ xuống, trước mắt đánh má hồng, môi hồng răng trắng, tuy không có vẻ thẹn thùng, nhưng ở trong mắt hắn lại mi mục đưa tình, đáng thương còn đáng yêu.
Thật ra nàng không trầm tĩnh như trên mặt, trong lòng đang nảy bang bang. Lần đầu tiên nàng thấy nam tử này mặc long bào, vừa tuấn mỹ còn hiện thêm vẻ uy nghiêm, vừa nhìn thấy hắn không tự chủ được sợ hãi, chỉ là trốn cũng không dám, lúc này mới tùy ý với động tác của hắn.
Hắn giữ mặt nàng, môi mỏng khẽ mở: “Có mệt không?”
Đôi mắt Nhậm Khanh Khanh chuyển hướng một bên, tay chống ở trên giường hơi giật giật, môi cũng giật theo: “…… Không mệt.”
Giọng nói vừa thốt ra, cuối cùng hắn chờ không kịp, liền hôn lên.
Hai cánh môi dán vào nhau, đầu lưỡi hắn với vào, nghịch ngợm đầu lưỡi nàng. Nàng rụt vào bên trong hắn lại tiến vào, đến cuối cùng không có chỗ trốn, Nhậm Khanh Khanh bị hắn cắn đầu lưỡi gặm Liếm, chỉ cảm thấy gốc lưỡi tê mỏi, bả vai hơi run lên.
Nhưng thấy tiểu nương tử bị hắn hôn đến tóc mây hơi loạn, hai má ửng đỏ, dùng sức ấn nàng ở trên giường, thuận thế đè lên trên người nàng.
Nàng thở phì phò, tay để ở trước ngực hắn, hai bên mày đẹp nhíu lại, nước trong mắt tràn đầy không muốn.
Lúc này nàng không nói đừng, nhưng nhìn trong mắt cũng hiện lên, hắn đã hiểu được ý tứ.
Tiêu Thừa chống ở trên người nàng, thở dài: “Làm sao?”
Gần đây ở bên cạnh cùng phòng với nàng, lúc nào cũng là dáng vẻ khóc nức nở, tuy cũng có phong vị khác, nhưng không muốn ngày ngày mắt nàng lại sưng đỏ, nên dừng lại.
Nàng không muốn, dù sao cũng phải tìm được một lý do nào đó, chỉ có thể khô cằn nói: “Chân đau.”
Tiêu Thừa cau mày, đứng dậy ôm lấy chân nàng, vốn tưởng rằng nảng chỉ lấy cớ, không nghĩ vừa cởi tất ta, nhìn thấy bàn chân trắng nõn hiện ra màu đỏ, ngón chân cũng rất nghiêm trọng.
Tiêu Thừa nắm bàn chân, tay nhẹ nhàng xoa xoa, nghe thấy nàng “a” một tiếng.
Hắn quay đầu hỏi nàng: “Cần phải gọi Lưu Nham đến xem?”
Nàng cắn môi lắc đầu: “Không cần.”
Chỉ mím môi, nghỉ một lát là tốt rồi. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta muốn ngâm một lát.”
Hắn nhướng mi, tự nhiên hiểu ý nàng, lập tức đem nàng chặn ngang bế lên, hạ giọng nói: “Vậy đem nàng đi ngâm.”
Nàng muốn một người đi ngâm chân, hắn lại xuyên tạc là muốn tắm gội, nhìn dáng vẻ này là muốn hai người đi ngâm cùng nhau, nàng sợ tới mức giãy giụa trong lòng ngực hắn: “Không được, ta không ngâm!”
Tiêu Thừa vỗ vỗ mông nàng, đứng đắn nói: “Không ngâm chân phế đi thì làm sao?”
Nàng nắm chặt cổ áo hắn, không dám động.
Phía sau Thừa Tú Cung có một bể tắm, nơi đó thường có cung nhân hầu hạ, cần phải cởi hết toàn bộ xiêm y, nàng chỉ từng ngâm qua một lần rồi không muốn nữa.
Lúc này bị hắn ôm, trong lòng càng lo sợ bất an, tính tình kia của hắn, lát nữa chỉ sợ làm xằng bậy trong bể tắm.
Bởi vậy chờ đến lúc hắn muốn cởi xiêm y của nàng, Nhậm Khanh Khanh tránh thoát đi, âm thanh mỏng manh: “Ta chỉ ngâm chân.”
Tiêu Thừa cười hừ một tiếng, túm chân nàng kéo ngã vào ao nước hơi nóng bay lượn lờ.