Lời nói của hắn ta mang theo ý trào phúng, làm tay Tiêu Ngọc nắm thành quyền.
Chu Tồn Phong từ Bắc Liêu chật vật thoát đi, bên cạnh có 5000 người chỉ còn lại mấy trăm người, vì tiến vào thượng kinh, chỉ dẫn theo mười mấy người.
Hiện nay nếu Tiêu Ngọc đã tỉnh, hắn muốn dẫn theo lên đường thật nhanh.
Chu Tồn Phong muốn sang bắt Tiêu Uẩn, bị Tiêu Ngọc ngăn lại, nhi tử do hắn ta thân sinh trong mắt tràn đầy vẻ phòng bị đối với mình, tuy người nhỏ, nhưng lại bảo vệ nha đầu kia chặt chẽ.
Hắn ta hừ một tiếng, dùng đao chặt đứt sợi dây thừng trói chân, nói: “Ngươi đừng có nghĩ sẽ có người đến cứu.”
Tiêu Ngọc trầm mặc không nói, bế Tiêu Uẩn lên, được vài người vây quanh đi ra khỏi miếu hoang.
Tiêu Ngọc nhanh chóng ngó quanh bốn phía, nơi này hắn chưa bao giờ đến, nhìn rất hoang vắng, đoán là ngoại ô thượng kinh. Người này lại có năng lực, đưa hai người họ ra khỏi thành mà thần không biết quỷ không hay.
Tiêu Uẩn được hắn ôm vào trong ngực, vùi đầu ở cô hắn, lông mi run rẩy quét qua cổ hắn.
Loan Loan đã tỉnh ——
Trong lòng hắn đã biết.
Tiêu Ngọc càng thêm nôn nóng, nhìn qua người này cực kỳ hận cha nương, Loan Loan hôn mê còn tốt, nếu nàng tỉnh, hắn còn không biết phải làm sao đối với nàng.
Hắn cảm giác được cổ ướt át, đứa nhỏ này mới tám tuổi, sợ đến khóc cũng là bình thường. Hắn nâng tay lên ôm chặt nàng, bế nàng lên xe ngựa.
Bây giờ hắn chỉ hi vọng cha sẽ mau chóng tìm thấy bọn họ.
—
Chu Tồn Phong không ngờ Tiêu Thừa sẽ đến đến nhanh như vậy, hắn cưỡi khoái mã, không khác lắm so với ngày xưa là bao, vẫn khí phách hăng hái như cũ. Trái lại còn hắn, vẫn giống như chó nhà có tang, lại bị hắn xua đuổi.
Tiêu Thừa chỉ dẫn theo hơn hai mươi người, lúc Trịnh Nhạc truyền tin tức vào cung, hắn lập tức hành động. Nhậm Khanh Khanh uống thuốc nên đã ngủ, nếu có đủ thời gian, sẽ đem họ về trước khi trời sáng, tất nhiên nàng sẽ không phải lo lắng.
Chỉ là hắn đúng là không ngờ đến, người trói hai hài tử lại chính là Chu Tồn Phong.
Hơn hai mươi người đối đầu với mấy trăm người, giống năm đó như đúc, lúc đó Chu Tồn Phong được tha dưới tướng của hắn, lúc này đã hạ quyết tâm, nhất định Tiêu Thừa phải chết ở nơi này.
Hắn ta lạnh lùng phất tay, làm một đoàn người vây quanh Tiêu Thừa, số còn lại hăng hái tiến về phía trước. Chỉ cần kéo dài thời gian, dẫn Tiêu Thừa chạy ra xa khỏi thượng kinh một chút, hậu vệ còn lại của hắn ta sẽ chạy đến.
Cuối cùng vẫn đối đầu, Tiêu Thừa cầm kiếm chỉ về phía hắn ta, khuôn mặt âm trầm: “Thả họ ra.”
Chu Tồn Phong cười hừ, hắn ta vốn không muốn giữ lại Tiêu Uẩn, chỉ dùng người áp chế Tiêu Ngọc, ném tiểu cô nương xuống khỏi xe ngựa——
“Loan Loan!” Tiêu Ngọc gào lên, hắn bị người đè ở trên người, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội bị ném xuống, lăn lộn một vòng xuống đường phủ kín đá cuội.
Hai mắt hắn mắt đỏ bừng, nghĩ cũng biết nàng đau đớn thế nào. Muội muội xưa nay yếu đuối, nếu bị va đập nhẹ cũng phải chạy đi tìm người khắp nơi làm nũng, không biết có việc gì hay không.
Con ngươi Tiêu Thừa tối tăm, tung ngựa bay về phía nữ nhi, cuối cùng cũng vớt được lên, ôm người tiểu cô nương đầy máu vào lồng ngực.
Lúc này hắn đã nổi giận thật sự, nữ nhi mới bao lớn, chỉ là một hài tử, vậy mà hắn cũng dám hạ sát tâm như vậy.
Tiêu Uẩn phát run trong lồng ngực hắn, khóc đến thở hổn hển: “Cha…… Ta đau quá…… Ca ca, ca ca còn trên đó……”
Hắn đưa người cho Trịnh Nhạc, trầm giọng nói: “Ngươi cùng Trịnh đại nhân đi về trước, cha đi tìm ca ca.”
Bên trong xe ngựa, Chu Tồn Phong thấy đám người phía sau đã biến thành điểm nhỏ không rõ ràng, cười nhạo đối với Tiêu Ngọc, nói: “Nữ nhi hắn sinh ra bị thương, sẽ không quản ngươi nữa, vẫn nên sống yên ổn đi theo cha đi.”